Wednesday 28 October 2015

Vừa báo tin có thai, chồng tặng ngay cái tát rồi đuổi ra khỏi nhà

- Cảm nhận sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên từng ngày, tôi hạnh phúc lắm. Nghĩ đến cảnh chồng sẽ sung sướng nhảy lên ôm chầm lấy tôi sau bao năm chờ đợi tin vui này, nào ngờ…
Sau 1 năm quen biết, tìm hiểu, chúng tôi đến với nhau trong sự chúc phúc của mọi người. Mặc dù lấy nhau đã được 3 năm nhưng khoảng thời gian chúng tôi bên nhau vô cùng ít ỏi do anh là dân công trình, thường xuyên phải đi công tác xa nhà. Khi yêu, tôi những tưởng mình sẽ vượt qua được tất cả, kể cả là khoảng cách không gian, địa lý. Nhưng kết hôn rồi tôi mới thấy thấm thía cái nỗi cô đơn vò võ hằng đêm khi vắng chồng.
Anh đi triền miên, có khi cả tháng chỉ ở nhà được 5, 6 ngày rồi lại biền biệt cho tới tháng sau. Ai cũng nói đàn ông xa vợ thường sinh thói trăng hoa, nhất là dân công trình như các anh nhưng dựa vào tình yêu mà chúng tôi đã có, tôi tin tưởng anh hết mực. Để bù đắp lại những tháng ngày thiếu vắng bóng hình anh, mỗi lần về nhà anh đều đưa cho tôi một khoản tiền khá lớn để tôi không phải vất vả. Lần nào anh cũng nói cố gắng vì tương lai của hai đứa, khi đủ tiền, anh sẽ chuyển công tác về gần. Nghe anh, tôi thấy thương anh nhiều hơn và cố gắng chịu đựng.
bao-tin-co-thai-blogtamsuvn

Nhưng nỗi cô đơn cứ giày xéo tâm trí tôi hằng đêm khiến bản năng làm mẹ lại trỗi dậy mãnh liệt. Tôi khao khát có một đứa con để bù đắp vào những ngày xa vắng anh nhưng kết hôn đã được 3 năm rồi mà tôi vẫn chưa thấy mình có biến chuyển.
Thời gian rảnh rỗi nhiều nên tôi chăm sóc bản thân tốt hơn. Nhiều lúc chính bản thân tôi còn cảm thấy mình như gái chưa chồng. Bạn bè, họ hàng ai cũng tấm tắc khen tôi xinh đẹp hẳn ra.
Lần này anh về khá lâu nên tôi càng có thêm hy vọng cho điều mình mơ ước. Định tối đưa anh đi họp lớp cùng thì anh lại báo phải đi gấp vì có công việc đột xuất. Tủi thân, tôi lại khóc nhưng vẫn cố gắng xắp xếp hành lý cho anh. Anh nói, anh sẽ sớm về.
Tối đó buổi liên hoan lớp diễn ra rất sôi động. Điều tôi không ngờ được chính là sự xuất hiện của Nam – người đã từng khiến tôi mê mẩn suốt 4 năm đại học nhưng do gia đình Nam chuyển nơi sống nên tôi không còn cơ hội gặp lại cậu ấy. Nam xuất hiện trong sự trầm trồ, ngưỡng mộ của mọi người. Vẻ lịch lãm, chững chạc của một người đàn ông thành ông thành đạt thu hút ánh nhìn của tất cả phái nữ trong bữa tiệc. Bản thân tôi cũng được khen ngợi lấy chồng rồi mà vẫn như gái còn son, thậm chí còn quyến rũ hơn rất nhiều.
Thật không ngờ đã lâu như vậy mà Nam vẫn còn nhớ đến tôi. Nam chủ động lại gần nói chuyện, hỏi han gia đình công việc. Không biết có phải do bạn bè trêu đùa rằng tôi “có chồng hờ hững cũng như không” mà suốt bữa tiệc, Nam chăm sóc tôi rất tận tình, chu đáo. Tôi chợt cảm thấy mình như đang sống lại những tháng ngày sinh viên nhiệt huyết, vui vẻ và có đôi chút say mê, nồng nàn. Không chỉ dừng lại ở tiệc ăn, lớp tôi sau đó còn đi hát. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mình vui như thế, trẻ ra nhiều như thế nên đã uống rất nhiều. Và rồi khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm cạnh Nam trong khách sạn. Tôi dằn vặt và ân hận vô cùng vì hành động dại dột này của mình. Nhưng tất cả lại đổ lỗi cho bản năng. Tôi quyết định giữ kín chuyện này.
Rất nhanh sau đó tôi thấy bản thân mình khác lạ, bản năng của một người phụ nữ mách bảo tôi đã có tin vui. Cầm tờ kết quả trên tay, tôi mừng rơi nước mắt. Thầm nghĩ cuối cùng sự chờ đợi của mình cũng được báo đáp. Tôi gọi điện luôn cho anh mà trong lòng vui sướng tột cùng, tưởng tượng ra anh sẽ hạnh phúc như thế nào khi biết tin này. Nhận được điện thoại từ tôi, anh nói anh sẽ về ngay. Tôi nhanh chóng về nhà chuẩn bị đón anh.
Vừa thấy anh, tôi chạy nhanh lại ôm chầm lấy anh. Nhưng bất ngờ, anh đáp trả lại chiếc ôm của tôi bằng một cái tát nảy lửa. Trước mắt tôi như tối sầm lại khi anh đưa ra tờ kết quả của bệnh viện báo rằng anh bị vô sinh. Vậy đứa con trong bụng có lẽ nào là của Nam. Từng câu nói, ánh mắt của anh như xoáy sâu vào tâm can khiến tôi không thể nào tin nổi, cứ ngỡ như đang ở trong cơn ác mộng.

Anh yêu thương, chiều chuộng, một lòng tin tưởng tôi thì tôi lại dối trá một cách trắng trợn. Tôi không biết làm gì, nên giữ hay bỏ đi đứa con này. 

No comments:

Post a Comment