Wednesday 7 October 2015

Sự thật đằng sau cuộc gọi bí mật của chồng lúc nửa đêm

Nửa đêm, anh lặng lẽ ra ngoài ban công gọi điện cho ai đó gần nửa tiếng. Và sự thật khiến tôi bàng hoàng không thể tin được, người chồng bấy lâu tôi tin yêu nay có thể gục ngã nhanh chóng như vậy.
Tôi đến với anh khi cả hai chỉ có bàn tay trắng. Hai đứa thuê một căn phòng ngoại ô thành phố để sống vì lương ba cọc ba đồng không đủ khả năng để ở một nơi tử tế gần chỗ làm. Nhiều khi nắng nóng chiếu thắng vào mặt, mưa thì dột khắp nơi. Đêm đến người ngủ, chuột hoành hành chạy ầm ầm trên mái tôn. Nhiều lúc tôi đùa với anh, mình ra thành phố đi làm ở một nơi chẳng khác nào chuồng trâu ở quê, vậy mà mọi người ở nhà cứ nghĩ mình cao sang, giỏi giang lắm mới thoát được quê ra thành phố sinh sống.
Lúc đó, chồng tôi chỉ cười động viên tôi cùng cố gắng để vượt qua thời gian khó khăn đó. Ngoài giờ làm, hai vợ chồng tôi còn làm thêm đủ nghề. Mới đầu là bán thêm quần áo vào ban đêm nhưng lãi chẳng được bao, lại còn phải đóng tiền cho “thổ công” của vùng nên vừa hòa vốn. Sau đó, tôi quyết định mở quán bán đồ ăn vặt buổi tối. Sáng nào tôi cũng dậy sớm mua sẵn ốc, chè, và hoa quả,… Buổi chiều, vợ chồng tranh thủ về sớm để chuẩn bị bàn ghế, nồi niêu đồ xôi và nấu ốc. 11 giờ đêm khi đóng quán, tôi lại tranh thủ làm bò khô để giao hàng.
Không ngờ, buôn bán những thứ lặt vặt đó mà vợ chồng tôi kiếm ra thật. Lâu dần tích được ít vốn lại mở quán lớn và thuê người. Sau này, thu nhập hai vợ chồng khá hơn, nhưng tôi vẫn không dừng buôn bán. Chúng tôi đã mua được đất, xây nhà và sinh hai đứa con kháu khỉnh.
Lúc cuộc sống đã ổn định, vợ chồng đã ngoài 40, những tưởng giờ là lúc có thể toàn tâm cho con cái và hưởng thụ cuộc sống thì biến cố xảy ra.
Nửa đêm hôm đó, khi tôi và con gái nhỏ đang ngủ say, chồng tôi bí mật dậy ra ban công gọi điện cho ai đó gần nửa tiếng. Tỉnh giấc không thấy chồng đâu, tôi ra khỏi giường và thấy anh đang châm điếu thuốc đứng hút một mình ngoài ban công. Anh có vẻ trầm ngầm nghĩ ngợi.
Tôi bắt đầu thấy lo lắng có điều chẳng lành. Tôi vờ trở lại giường ngủ và bắt đầu âm thầm theo dõi anh. Chiều nào cũng vậy, hết giờ làm là anh rẽ sang một bệnh viện để khám bệnh. Khám xong, anh đèo một người phụ nữ có vẻ mệt mỏi về phòng trọ cách đó không xa. Họ vui vẻ đi mua thức ăn về đó nấu nướng rồi anh ở lại ăn tối luôn. Thảo nào mấy tháng nay, anh thường xuyên báo đi tiếp khách về muộn không ăn cơm tối ở nhà.
Tôi vẫn bình tĩnh chưa ra mặt lúc này. Sáng hôm sau, tôi đã tìm gặp người đàn bà kia nói chuyện. Sau một lúc ấp úng, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt như van xin rồi bảo, chồng tôi chỉ là bạn và anh đang muốn mang lại những ngày cuối đời của cô được vui vẻ. Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối và cô ấy chính là người yêu cũ của chồng tôi.
Tôi biết làm sao khi đó chỉ là người bạn mà lại chỉ còn sống không được mấy ngày nữa. Nhưng tôi vẫn không thể yên lòng khi chồng mình giấu giếm đi gặp người đàn bà khác, tại sao họ là bạn mà không thể nói cho tôi biết.
Một tối khác, khi anh cũng lặng lẽ ra ban công hút thuốc, tôi đã dậy hỏi chuyện anh. Anh bảo, anh có lỗi với cô ấy. Trước đây, cô ấy từng có thai với anh nhưng đã bị sẩy vì cô ấy quá đau buồn khi anh bỏ đi không thừa nhận. Sau đó, cô ấy bỏ vào nam sinh sống. Mới đây, cô ấy ra đây chữa bệnh và hai người đã liên lạc gặp lại nhau. Anh muốn bù đắp lỗi lầm của mình cho chị ta nhưng đã quá muộn. Anh cũng không muốn để tôi biết vì sợ lại làm tổn thương một người phụ nữ khác nữa là tôi.
Thế nhưng, thà anh nói trước khi để tôi biết chuyện thì còn đỡ đau hơn. Mọi chuyện vỡ lẽ làm tôi không biết phải sống tiếp như thế nào. Giờ đây, khi anh thú nhận tất cả là muốn tôi phải chia sẻ người đàn ông của mình với chị ta. Tôi cũng là người, cũng là phụ nữ, cũng biết ghen, khó chịu khi chia chung chồng mình với người khác nhưng làm sao tôi có thể đánh ghen với người không còn sống được mấy ngày nữa.
Từ hôm đó, nhìn anh tàn tạ đi trông thấy, mặt không còn sức sống. Tôi không ngờ anh có thể gục ngã nhanh chóng như vậy. Trước đây, khi đói khổ, vợ chồng có lúc không còn gì để ăn, anh vẫn vui vẻ sống, động viên tôi. Nhưng bây giờ, vì một người đàn bà khác mà anh lụi tàn như thế này. Nhìn anh như vậy tôi càng đau đớn hơn. Thà chia tay, ly hôn được như những người khác, tôi có thể đau lúc đó nhưng còn sống thanh thản hơn. Bây giờ, đêm nào cũng mòn mỏi lo lắng chồng mình với người đàn bà kia đang ở với nhau mà bất lực không thể làm gì.

No comments:

Post a Comment