Tuesday 20 October 2015

Cú úp sọt không thành của con ô sin mất nết

Ánhh làm giúp việc cho nhà Nam từ đầu năm nay và nhanh chóng có cảm tình với anh chủ đẹp trai, tốt bụng, lại chiều vợ chiều con hết mực. Nhìn cách Nam chăm sóc cho vợ mình từ ly từng tí mà Ánh ghen tị ra mặt. Ánh năm nay 25 tuổi, cái tuổi mà ở quê cô thì đã phải một nách 2 con và yên bề gia thất rồi, ấy thế mà vì miếng cơm manh áo, Ánh vẫn chơ vơ ở nơi đất khách quê người.

Cô bắt đầu nuôi tham vọng chiếm được trái tim của Nam và gạt vợ Nam xuống.
Cả Nam và vợ đều đang làm quản lý ở công ty mình, công việc bù đầu cả ngày. Vợ Nam khá nóng tính nên vợ chồng đôi lúc cơm không lành canh không ngọt. Thời gian gần đây, công ty nhiều việc nên vợ Nam càng bận bịu hơn, về đến nhà là mặt nặng mày nhẹ không muốn ai đụng tới mình.
Từ đó Ánh tỏ ra quan tâm Nam hơn hẳn. Áo quần của Nam Ánh luôn là lượt cẩn thận rồi treo sẵn vào tủ quần áo, việc này vốn dĩ vợ anh làm nhưng vì dạo này bận nên anh phải tự làm. Mỗi buổi sáng, Ánh sẽ đặc biệt pha cà phê cho Nam và chuẩn bị sẵn tờ báo mới để anh đọc lúc uống. Khi Nam về nhà luôn có cốc nước cam Ánh pha sẵn để trên bàn. Ánh ân cần, chu đáo đến như vậy cốt là để Nam động lòng mà nảy sinh tình cảm.
Lúc rảnh rỗi, Ánh còn thường xuyên chủ động bắt chuyện, hỏi Nam muốn ăn gì, đồ ăn trưa này có vừa miệng không. Dần dần mối quan hệ giữa 2 người thu ngắn lại. Trước đây Nam đối với Ánh khá lịch sự và xa cách thì giờ thân thiết hơn hẳn, đôi lúc anh còn nói lời bông đùa trêu chọc làm Ánh ngượng đỏ mặt.
Ánh được đà tiến tới, rủ Nam đi siêu thị rồi mua sắm đồ dùng trong gia đình. Cùng đẩy xe hàng với anh, Ánh lâng lâng niềm vui sướng, cảm thấy như thể hai người là vợ chồng thật rồi.
Cứ thế cho đến một hôm Ánh quyết định đưa ra nước cờ cuối cùng. Cô chắc mẩm Nam ít nhiều cũng có tình cảm với mình rồi, chỉ chờ đúng thời điểm nữa thôi. Hôm ấy vợ Nam gọi điện về báo đi dự tiệc với đối tác, bé Dâu lại đang ở nhà bà ngoại. Nam tiu nghỉu thấy rõ, chỉ ăn một bát cơm rồi bỏ lên phòng xem TV. Ánh thu dọn bát đĩa xong thì ôm quần áo lên tầng 2 tắm.
Nhà Nam có 2 phòng tắm, Ánh thường dùng phòng dưới tầng 1 vì tầng 2 là cho vợ chồng Nam. Lần này Ánh liều lên tầng 2. Phòng Nam không đóng cửa, tiếng ồn ào từ TV phát ra. Ló mặt vào, Ánh thấy Nam đang ngồi trầm ngâm đốt thuốc. Bình thường anh hiếm khi hút thuốc một mình như vậy, có lẽ hôm nay anh thực sự buồn và thấy cô đơn.
Ánh càng thấy cơ hội của mình đang đến. Cô vào phòng tắm nhưng không đóng cửa, cứ thể cởi đồ ra và vặn nước xả thật mạnh.
– Ánh đó à? – Nam gọi vọng ra vì nghe tiếng động lớn
– Dạ, phòng tắm dưới tầng 1 bị tắc hay sao ấy anh ạ! Em lên đây tắm tạm
– Ừ thế à, để mai anh gọi người xem
Ánh hí hửng vì thấy Nam không chất vấn gì thêm.
Cô ngắm mình trong gương, thấy thân hình này làm sao Nam có thể cầm được lòng? Nghĩ vậy, càng thêm tự tin, Ánh bắt đầu hét lớn: “Ôi anh Nam ơi! Có chuột! Anh ơi có chuột! Cứu em với!!”
Nghe thấy tiếng hét thất thanh, Nam chạy vội ra rồi sững người khi nhìn thấy cô giúp việc nhà mình không mảnh vải che thân đang đứng trong phòng tắm la hét. Thấy Nam ra Ánh làm như vẫn đang sợ hãi bèn chạy ra rồi lao vào vòng tay anh. Nam bối rối không biết làm sao đành vòng tay ôm lấy Ánh, mặt đỏ tưng bừng, toàn thân nóng ran. Ánh dụi đầu vào lồng ngực Nam, hai tay ôm chặt lấy anh rồi giả vờ nức nở.
Được một lúc, thấy Nam vẫn không động tĩnh gì, Ánh thấy lạ, ngưng không nức nở nữa.
– Cô hết sợ chưa?
Giọng nói lạnh lùng của Nam khiến Ánh sợ hãi, gần 2 tháng nay Nam có xưng hô như vậy với cô nữa đâu.
Nam đẩy Ánh ra, không thèm nhìn cô rồi quay lưng lại nói:
– Cô đi tắm lần sau nhớ đóng cửa vào. Nếu tắm xong rồi thì mặc quần áo vào đi.
– Anh.. anh Nam… em… em có chuyện muốn nói với anh – Ánh lắp bắp
– Chuyện gì thì cũng để sau. Hôm nay tôi mệt, muốn được yên tĩnh.
– Chị ấy thì có gì hơn em chứ? – Ánh la lên, phẫn uất: Bao lâu nay em chăm sóc anh nào có thua kém gì chị ấy?
– Cô liệu cái miệng cô đấy Ánh, đừng đi quá giới hạn!
Nói rồi Nam đóng sập cửa lại. Ánh ngơ ngác, nước mắt lưng tròng. Cô hiểu Nam dứt khoát cự tuyệt cô. Có lẽ anh sẽ sớm cho cô nghỉ việc.
Bước xuống nhà, Ánh vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc. Nỗi ê chề nhục nhã này làm sao có thể gột rửa được hết đây? Cô đã phạm sai lầm không thể cữu vãn được nữa rồi.


No comments:

Post a Comment