Wednesday 2 December 2015

Chồng ơi, anh đừng ở nhà ăn bám vợ nữa được không

Nhìn chồng hàng ngày lại quanh quẩn "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành", tự nhiên trong lòng tôi trào lên một nỗi tức giận lẫn coi thường. Nhiều lúc tôi chỉ muốn gào lên: "Chồng ơi, anh đừng ở nhà ăn bám vợ nữa được không".

Cách đây hai năm, công ty chồng tôi rơi vào tình trạng khó khăn. Thấy chồng đi làm cả năm mà năm lần bảy lượt vẫn không đòi được lương, nản quá tôi bảo chồng tạm thời ở nhà trông con cho tôi đi làm, chờ cơ hội tìm một công việc tốt hơn. Con trai tôi khi đó mới được 8 tháng, gửi nhà trẻ thì non quá, nhờ ông bà ở quê lên cũng khó. Đang lúc chán nản chồng tôi đồng ý luôn.
Tôi làm ngân hàng, hôm nào cũng hơn 6h tối mới ra khỏi cơ quan. Vượt hơn 18 cây số về đến nhà là mệt rã rời. Nhiều lúc ăn xong, ôm con một tí tôi đã lăn ra ngủ khi nào không biết. Chồng tôi đã quen dần cảnh ở nhà chăm con, chợ búa cơm nước, lau dọn nhà cửa. Tôi cũng bắt đầu quen với việc về nhà đã có sẵn cơm ăn, xong là nghỉ ngơi không phải đụng tay vào bất cứ việc gì.
Tôi thu nhập mỗi tháng 12 triệu, lại không phải thuê nhà nên số tiền đó tạm đủ chi tiêu cho cả gia đình. Mẹ tôi biết việc con rể chấp nhận ở nhà để vợ đi làm thì không đồng tình. Bà cho rằng một người chồng khỏe mạnh, có trình độ đại học mà lại ở nhà làm việc lặt vặt nhẹ nhàng để vợ phải bươn bả kiếm tiền như thế là không có lòng tự trọng, là thằng đàn ông “hèn”. Ban đầu bà còn nói xa nói gần, nhưng mãi không thấy vợ chồng tôi thay đổi tình trạng thì bà nói thẳng ra, thái độ gay gắt. Một bữa, sau khi chở mẹ vợ ra bến xe về quê, chồng tôi quay về nhà vẻ mặt đầy bức xúc:
- Anh đi làm đây. Nhục lắm. Muốn ở nhà hầu vợ con cũng chẳng yên!
- Thế con lại đi nhà trẻ, ai đưa đón? Với lại đi làm mà không có tiền anh có chịu được không?
chong-an-bam-blogtamsuvn
Không ai nói gì nữa. Chồng tôi lại xả nước cặm cụi rửa đống bát đĩa ngổng ngang trong chậu. Còn tôi vội vàng thay quần áo, sếp vừa gọi đến cơ quan có việc đột xuất. Mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Ngoảnh đi ngoảnh lại chồng tôi đã ở nhà hơn hai năm. Hôm trước chúng tôi cùng về nhà nội, chị gái chồng hỏi:
Sao mợ coi chồng như đứa ở vậy? Hôm trước mẹ lên nhìn thấy cảnh con trai ở nhà làm osin, còn vợ váy áo son phấn đi ra ngoài thì bất bình lắm, về nhà mấy đêm liền không ngủ được đấy…
Tôi chỉ còn biết thở dài. Tình trạng của chúng tôi đã trở thành đề tài băn khoăn, bất an cho cả hai bên nội ngoại. Hiện chưa có vấn đề gì lớn, nhưng thú thực tôi cũng không muốn chồng cứ ở nhà mãi thế này. Đàn ông phải có sự nghiệp mới “nên người” được. Tôi bảo:
- Thôi anh tìm công việc mới đi, chấp nhận cho con đi lớp, rồi em cố gắng khắc phục vậy.
Anh không nói gì. Tưởng anh không để ý, tháng sau tôi đề cập lại lần nữa, anh ậm ờ “để xem thế nào”. Anh có phần uể oải, thờ ơ với chuyện quay lại đi làm. Anh đã quen với tự do thoải mái và không phải stress với những vấn đề trong công việc. Điều đáng sợ là anh không nhận ra mình đang “hèn” đi!
an-bam-vo-blogtamsuvn
Anh bảo chán nghề xây dựng lắm rồi, anh bàn với tôi kế hoạch làm ăn mới là bán hàng qua mạng với những mặt hàng đặc sản ở quê. Tôi đành động viên anh thử sức. Việc buôn bán khởi động được vài tuần thì số khách hàng quen mua ủng hộ cũng hết, chẳng thấy ai đặt hàng nữa. Tôi cố động viên chồng nhưng trong lòng thấy việc này không phù hợp với anh. Sau thất bại anh có vẻ trầm ngâm buồn bã hơn, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi tìm một công việc phù hợp chuyên môn. Tôi thật sự không hiểu nổi anh nữa.
Nhìn chồng hàng ngày lại quanh quẩn “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”, tự nhiên trong lòng tôi trào lên một nỗi tức giận lẫn coi thường. Nhiều lúc tôi chỉ muốn gào lên:
- Anh định chấp nhận làm osin ăn bám vợ đến bao giờ! Anh có còn là thằng đàn ông nữa hay không?
Nhưng tôi bỗng thấy sợ chính ý nghĩ của mình. Và tôi nhận ra rằng, anh trở thành người “chồng hèn” như ngày hôm nay một phần cũng do lỗi của tôi.

Sunday 1 November 2015

Cô vợ cao tay trị chồng nghiện cờ bạc

– Tùng nói nhiều, còn Trang, cô yên lặng, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, cô biết “hạ sách” của mình rút cuộc cũng thành công.
Trang và Tùng yêu nhau suốt 4 năm Đại học, ra trường phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể đến được với nhau. Tưởng rằng hạnh phúc sẽ viên mãn với đôi vợ chồng trẻ, nhưng không ngờ kết hôn được 2 năm, Tùng sinh ra thói nghiện ngập cờ bạc, Trang khuyên nhủ thế nào Tùng cũng chẳng nghe.
Mới đầu, Tùng chỉ là chơi những lúc anh em họ hàng có công có việc, mấy anh em ngồi chơi mua vui, giết thời gian là chính. Nhưng càng ngày, Tùng càng ham, không đơn thuần chỉ là chơi vui, mà Tùng chơi theo lối ăn thua, sát phạt.
Tối nào Tùng cũng ra khỏi nhà từ sớm, rồi đến mờ sáng mới chịu về nhà, vợ con Tùng bỏ mặc, có khi cả tuần chẳng thèm ngó ngàng đến con. Trang khuyên nhủ hết nước hết cái, Tùng đều bỏ ngoài tai. Có khi cô khóc lóc, hờn dỗi, Tùng tỏ ra ăn năn hối lỗi được 1, 2 ngày, rồi khi lên cơn máu me anh lại bỏ mặc mẹ con Trang mà tìm đến những sòng bạc.
Trước kia, Tùng là nhân viên giỏi trong cơ quan, nhưng từ ngày dính vào cờ bạc, anh đổ đốn, bỏ bê công việc, thường xuyên không đạt chỉ tiêu, lương thưởng bị cắt giảm chưa kể còn có nguy cơ mất việc. Tiền của trong nhà, tiết kiệm được bao nhiêu Tùng đốt sạch vào những cuộc đỏ đen sát phạt bấy nhiêu.
Trang chán nản lắm, khuyên Tùng không được, nhiều lúc cô nghĩ đến việc ly hôn quách cho xong, nhưng Trang thương con, thằng bé mới hơn 1 tuổi, hơn nữa, Trang còn rất yêu Tùng, cô không cam tâm để cuộc hôn nhân của mình bị hủy hoại bởi thói cờ bạc của Tùng. Nghĩ nát óc nhiều đêm, cuối cùng Trang quyết dùng hạ sách “lấy độc trị độc” trong hoang mang chỉ mong Tùng tỉnh ngộ.
Để bắt đầu kế hoạch này, Trang xin nghỉ phép 10 ngày, rồi gửi con về ngoại. Sổ tiết kiệm của 2 vợ chồng Trang nhờ mẹ mình cầm giúp đề phòng việc Tùng lấy mang đi.
Ngày đầu tiên, thấy Tùng chuẩn bị đi, Trang đòi đi cùng, sau thoáng lưỡng lự, Tùng đồng ý. Thế là hôm ấy, bên chiếu bạc, Tùng chơi còn Trang bên cạnh cổ vũ nhiệt tình. Thấy Tùng thua sạch, Trang bỏ tiền túi mình ra đưa chồng. Tùng ngạc nhiên lắm nhưng đang cơn hăng nên cũng kệ.
Tùng ngày càng đắm chìm trong cơn nghiện, có khi mấy ngày trời không thèm về nhà mà ăn ngủ tại chỗ chơi. Tiền mặt trong nhà Tùng mang đi sạch, chỉ còn đồ đạc, vậy là tivi, tủ lạnh…cái gì bán được, Trang bán hết để lấy tiền tiếp tế cho Tùng. Tùng mụ mị trong cờ bạc nên cũng không biết vợ mình lấy đâu ra nhiều tiền thế.
iblog7
Cho đến ngày thứ 6, khi Tùng đang chơi thì nhận được điện thoại của mẹ Trang, báo tin con trai ốm nặng, lên cơn co giật phải đi cấp cứu trong bệnh viện. Tùng như tỉnh cơn mê, anh vội vã phóng về nhà. Vừa mở cửa, Tùng choáng váng, vì đồ đạc trong nhà đều không cánh mà bay, căn nhà trống huơ trống hoác. Tùng hốt hoảng quay sang hỏi vợ, lúc này Trang đứng cạnh bên, mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
– Thế này là sao Trang, tại sao?…
– Em bán rồi
– Sao bán? Em điên rồi à?
– Bán cho anh chơi cờ bạc, tiền mặt hết rồi, không bán đồ thì lấy tiền đâu cho anh chơi.
Tùng thất thần ngồi thụp xuống. Trang tiếp lời, “con đi viện cũng chả có đồng nào, em vay bà ngoại đấy”.
Trang không biết Tùng nghĩ gì, nhưng sau vụ đấy, cô thấy Tùng gần như không đi chơi nữa. Cô đón con về, thằng bé chưa khỏe hẳn nên cô vẫn ở nhà chăm con. Tùng đã đi làm lại, sáng đi chiều về như trước kia. Căn nhà cả tuần trời không được dọn dẹp bừa bộn, bẩn thỉu, bụi phủ trắng sàn. Trang dỗ con ngủ rồi bắt tay vào dọn dẹp, cô không biết Tùng về từ khi nào. Chỉ thấy lúc cô ngẩng lên, thấy anh đã đứng trước cửa nhìn cô làm việc. Trang chưa kịp nói lời nào thì Tùng đã tới gần ôm cô vào lòng rồi nói “Trang này, em như quả bóng tròn, em làm anh tức điên muốn cắn mà không biết phải cắn vào đâu, cảm ơn em đã làm anh tỉnh ngộ, suýt nữa anh đã tự mình phá vỡ gia đình này rồi…”
Tùng nói nhiều, còn Trang, cô yên lặng, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, cô cảm thấy mình thực sự may mắn khi “hạ sách” của mình lại thành công.

Đêm nay cho anh ấy ngủ với em nhé chị

– Nửa đêm tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, là số của chồng tôi. Tôi alo nhưng chẳng thấy ai trả lời và rồi tôi như chết trân khi nghe được tiếng….
Những ngày qua gia đình tôi đang trong tình trạng chiến tranh lạnh và vô cùng căng thẳng. Giờ nghĩ lại mọi chuyện đêm hôm đó tôi vẫn thấy rùng mình và đau đớn.
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được 7 năm sau 5 năm gắn bó yêu đương. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau vì vậy tôi luôn yêu và tin tưởng chồng mình tuyệt đối. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh ấy lại có người khác ngoài tôi vì ở nhà chồng tôi vẫn là người chồng và người cha mẫu mực.
Vì lý do công việc nên chồng tôi cũng hay phải trực đêm ở công ty hoặc đi công tác xa nhà. Những lần như thế tôi đều rất thương anh ấy vì kiếm tiền nuôi gia đình mà vất vả. Nhiều đêm chồng đi vắng tôi cũng không ngủ được vì tôi cứ nghĩ không biết anh ngủ có được ngon giấc hay không?
Nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy nực cười, tôi đúng là lo lắng một cách thừa thãi khi mà anh ta đang ngon giấc và hú hí bên nhân tình của mình. Còn tôi như một kẻ ngốc bị dắt mũi chẳng biết gì cả.
Đêm hôm đó chồng lại gọi điện báo với tôi rằng: “Đêm nay anh trực, mẹ con ăn cơm rồi đi ngủ sớm đi nhé, hôn em”. Tôi còn dặn dò anh ăn uống đầy đủ rồi đi ngủ sớm không sẽ mệt nào ngờ… Lúc tôi đang thiu thiu ngủ thì có tiếng chuông điện thoại từ số máy của chồng tôi gọi về.
iblog7
Ảnh minh họa
Tôi alo mãi nhưng không ai trả lời mà chỉ nghe tiếng chồng tôi nói vọng vào: “Em nhanh lên còn vào đi tắm chung với anh nào?”. Lúc tôi đang sửng sốt thì cô tình nhân của chồng tôi nói: “Chị nghe rồi đấy, đêm nay chị cho anh ấy ở lại chỗ em nhé”. Tôi tức điên gào lên thì cô ta đã tắt máy và tắt ngấm luôn nguồn điện thoại.
Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ nổi. Tôi ngồi run rẩy và khóc cả đêm, miệng lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao?”. Sáng hôm sau chồng tôi đi làm bật máy lên, tôi gọi thì chồng tôi nhấc máy:
– Em à, anh vừa vào làm rồi.
– Đêm qua anh ngủ ngon chứ?
– Ừ anh ngủ cũng ngon, em ngủ ngon không?
– Ừ ngon là đúng rồi, chăn êm đệm ấm với nhân tình thế chả ngon. Anh bảo cô ta lần sau không cần gọi điện xin phép tôi đâu, hai người muốn ngủ đâu thì ngủ tôi chẳng bận tâm đâu. Tối nay anh cứ qua đó mà ngủ đừng vác mặt về cái nhà này nữa.
– Alo em à…alo…
Tôi tắt nguồn điện thoại rồi đi làm, cả ngày hôm đó tôi không làm nổi cái gì. Nước mắt cứ chực rơi xuống. Hôm đó chồng tôi về nhà sớm và chờ sẵn ở nhà để xin tôi tha thứ nhưng tôi chỉ lạnh nhạt:
Đừng để con tôi biết rõ sự khốn nạn của anh, mời anh đi cho.

Lặng người nghe cuộc đối thoại giữa bà lão bán vé số và người đàn ông giang hồ trong quán

Lặng người nghe cuộc đối thoại giữa bà lão bán vé số và người đàn ông giang hồ trong quán


Một lần nọ, khi tôi  đang ngồi ăn phở cũng khá khuya, trời đang mưa nặng hạt. Trong quán có 2 chúng tôi, một thanh niên xăm trổ đầy mình với khuôn mặt gằm gàm đang lầm lũi ăn, lâu lâu có một vài cuộc điện thoai, giọng nói gắt gong cùng vài câu chửi thề làm mọi người trong quán đều nhìn anh e dè và một nhóm thanh niên ăn mặt bảnh bao đang ngồi chém gió gì đó ồn ào.

ảnh minh họa
ảnh minh họa
Chúng tôi ngồi được một lúc thì có một bà lão bán vé số bước vào quán mời mua vé số, dáng bà nhỏ bé gày gò, chiếc nón lá rách tả tơi sũng nước mưa, cả thân hình bà lão hơi run vì lạnh. Bà lão đưa bàn tay gầy gò đang cầm xấp vé số được gói cẩn thận trong bọc nilon đưa cho một thanh niên ăn măc bảnh bao!
– Cậu mua giúp bà vài tờ với!
Hắn ta không thèm nhìn chỉ nói trống không
– Đưa coi coi có số nào đẹp không.
Cầm xấp vé số hắn ta cằn nhằn
– Trời ơi, vé số gì ướt hết thế này ai mua!
Bà lão lí nhí:
– Nãy bà dính mưa chút, mà để chút là khô à cậu!
– Thôi, vé ướt nhẹp cầm ghê quá! – nói rồi hắn thẩy xấp vé số xuống bàn
Bà lão đang tính nói gì đó thì giọng người đàn ông xăm trổ bàn kế bên vang lên:
– Nó không mua thì bà mang qua đây, tôi mua!
Vừa nghe nói thế bà lão lật đật cầm xấp vé số mang qua bàn ngừoi đàn ông. Anh ta rút 2 tờ rồi đưa bà lão 50.000 VNĐ. Bà lão run run lấy tiền từ cái túi cũng ướt mưa của mình:
– Cậu chịu khó cầm tiền hơi ướt…
– Bà không cần đưa lại tiền thừa đâu!
– Đâu có được, cậu mua có 2 tờ mà…
– Tôi nói bà cứ cầm đi! Có ba chục chứ có phải 3 triệu đâu mà ì ằng mãi.
– Tôi còn sức lao động mà, nếu cậu giúp thì cầm thêm 3 tờ nữa…
Người đàn ông lầm bầm cái gì đó rồi cũng rút thêm 3 tờ nữa, rồi nói:
– Mưa lạnh vậy, thôi ngồi dây ăn tô phở với tôi! Rồi anh gọi to thêm 1 tô phở nữa.
Bà lão ngần ngừ chút rồi nói:
– Nếu cậu có lòng thì tôi xin nhận, nhưng xin ông chủ gói lại mang về cho tôi.
Người đàn ông châm một điếu thuốc hỏi:
– Sao bà không ăn ở dây cho nóng!
– Tôi no rồi, tôi gói mang về cho đứa cháu đang bệnh ở nhà – rồi bà tần ngần nói – nó thích phở lắm mà tôi nào có dám mua…
– Thôi thôi, ăn ở đây đi, đói và lạnh đến run rẩy rồi. Tôi gọi một phần mang về cho cháu,
Nói rồi người đàn ông đứng dậy tính tiền 3 phần. Anh ta bước ra khỏi quán lẩm bẩm “Mẹ kiếp, mưa gì mưa hoài!”
Trong quán còn lại bà lão bán vé số ngồi xì xụp ăn tô phở ngon nhất của ngày hôm đó. Bàn kế bên là cậu thanh niên bảnh bao đang to tiếng khoe chiếc điện thoại iPhone 6 Plus vừa “bịp được tiền của ông bà già, nói dối đi học ngoại ngữ mua”.
Giờ mới thấy, người đẹp không phải vì lụa, họ đẹp ngay cả khi họ mang vỏ ngoài sần sùi, họ đẹp khi họ trân trọng công sức lao đông, họ đẹp khi họ biết san sẻ yêu thương.



Saturday 31 October 2015

Chiếc bình hoa vỡ và câu chuyện cảm động về tình cảm vợ chồng

– Nhìn thấy chiếc bình hoa mẹ tặng, cô đã nâng niu và giữ gìn bao lâu nay bị vỡ như thế. Nước mắt Hoa rơi, cô nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ vụn…
Lấy nhau trước sự phản đối kịch liệt của gia đình nhà vợ, My và Tuấn tìm mọi cách để có thể lấy được nhau. Hai người đã liều mình “ăn trái cấm” để có thai ép bố mẹ My cho cô về làm vợ Tuấn được. Ngày cưới My tủi thân, khóc ròng vì cách bố mẹ đối xử với mình.
Chỉ vì My nhất quyết không chịu nghe bố mẹ lấy tên công tử giàu có ở trên phố, chạy theo tình yêu nghèo túng của mình. Từ một cô gái được mệnh danh là “tiểu thư” My đã trở thành một người vợ quê mùa bẩn thỉu, lúc nào cũng đầu tắt mặt tối với gánh hàng rong trên vai.
My đi lấy chồng, ba mẹ cô chẳng cho con gái mình bất kỳ một thứ gì. Cô chỉ ngậm ngùi xin ba mẹ chiếc bình hoa mà bố mẹ năm sinh nhật 16 tuổi của cô mẹ đã mua tặng. Ngày ngày cô vẫn nhìn và để nó ở chỗ trang trọng nhất trong nhà như một món đồ quý giá mà cô có được.
Ấy vậy cũng được 3 năm, kể từ ngày cô dứt áo theo Tuấn về làm dâu. Bao cơ cực, khó khăn cô cũng quen dần. Biết vợ đã hy sinh nhiều vì tình yêu, vì gia đình nên Tuấn rất thương vợ. Anh cố làm thật nhiều, hết cả thời gian nghỉ ngơi chỉ mong sao vợ cô bớt khổ, được sung sướng hơn thôi.
Một hôm đi làm về mệt quá anh vứt luôn cái áo ra gần bàn học của con. Chẳng may bình hoa của vợ để đấy vỡ choang xuống đất. Thấy tiếng đổ vỡ trong nhà, đang làm vườn My chạy vội vào. Nhìn thấy chiếc bình hoa mẹ tặng, cô đã nâng niu và giữ gìn bao lâu nay bị vỡ như thế. Nước mắt Hoa rơi, cô nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ vụn rồi chẳng may bị cứa vào tay chảy máu. Thấy vậy, Tuấn vội vàng đỡ vợ dậy và xin lỗi rối rít.
– Vợ à! Anh xin lỗi vợ, tại anh sơ ý đã làm vợ lọ hoa mà em trân quý. Để anh ghép lại nó được không vợ.
– Đồ đã vỡ rồi sao có thể làm lại như cũ. Có phải ba mẹ rất ghét và cả cuộc đời này không bao giờ tha thứ được cho em không? – My nhìn chồng rơi nước mắt.
– Không phải đâu. Tất cả là tại anh nên bố mẹ mới giận em như thế. Anh là thằng đàn ông tồi, không thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu thương, lại còn là kẻ phá hoại đồ nữa. Hay là em bỏ anh đi, em xinh đẹp chắc chắn sẽ có người đàn ông nào đó mang lại cuộc sống sung túc hơn anh gấp vạn lần.
iblog11
Tất cả là tại anh nên bố mẹ mới giận em như thế (ảnh minh họa)
– Anh nói gì đấy, đã bao giờ em than phiền hay trách móc gì anh chưa? Là em chọn cuộc sống này, em sẽ chấp nhận tất cả. Chỉ cần có anh ở bên, nếu có thể ba mẹ cũng tha thứ cho em thì tốt biết mấy.
– Anh sẽ có cách khiến bố mẹ tha thứ và chấp nhận cả anh nữa. Hãy tin ở anh, vợ yêu à. Anh không dám hứa cho em một tương lai sống trong sang giàu, nhưng anh hứa cả cuộc đời này anh sẽ làm tất cả để mang lại hạnh phúc, niềm vui cho em. Anh nợ em cả cuộc đời này, vì anh mà em đã phải hi sinh quá nhiều rồi.
– Anh có cách gì khi chúng ta chẳng thể nuôi nổi chúng ta nữa. Bố mẹ em chỉ có thể tha thứ, khi chúng ta trở lên giàu có nhất nhì thị trấn này thôi.
– Em yên tâm, anh sẽ cố gắng để điều đó trở thành hiện thực. Anh sẽ làm tất cả để em được vui, và không hối hận đã lấy anh.
Ôm chồng khóc thổn thức, My cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực chồng. Có lẽ cô đã tìm được người thực sự yêu thương mình, My thấy điều đó ở chồng. Anh sẽ làm được, cô tin là như thế.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô bất ngờ nhìn thấy chiếc bình hoa hôm qua bị vỡ đã nguyên lành trở lại. Cô không tin điều đó là thật, bởi chẳng có một vết nứt nào trên chiếc bình đó. Cô biết chồng cô, đêm qua đã đi mua một chiếc bình mới thay vào đó. Có lẽ anh sợ cô buồn, sợ những mảnh vỡ kia sẽ làm tổn thương cô. Cuộc đời này, người là lá chắn bảo vệ cô trước những gian nguy chẳng ai khác ngoài chồng.
Nhìn chồng đang ngủ ngon, cô không quên đặt lên môi chồng một nụ hôn và câu cảm ơn đầy tình cảm. Hạnh phúc của vợ chồng cô chỉ đơn giản là trao nhau những yêu thương bình dị, cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc, và cùng nắm tay nhau vượt qua tất cả khó khắn.

Tôi mang 100 triệu đến để “hậu tạ” nhân tình của chồng

– Tôi giữ lời hứa, mang 100 triệu đến để “hậu tạ” cho nhân tình của chồng. Cô ta có vẻ hỉ hả lắm, vì vừa có được chồng đại gia, vừa có thêm 100 triệu.
Nghe tin chồng tôi có bồ bên ngoài, tôi chỉ cười khẩy và nghĩ thầm: “Thật đáng thương cho cô nào vướng vào lão chồng tôi”. Bởi tất cả những gì anh ta phô ra đều chỉ đúng một nửa sự thật, có khi chẳng có gì là thật. Nhà cao cửa rộng, xe sang, chức danh giám đốc lắm tiền. Ừ thì có thật hết cả, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ dâng hết những thứ đấy cho vợ con.
Ngày tôi cưới chồng, họ hàng, bà con lối xóm đều trầm trồ ngưỡng mộ vì chồng tôi giàu. Tôi cũng nghĩ số mình may mắn. Ai ngờ trong đêm tân hôn, chồng bê thùng tiền mừng cưới vào phòng, đổ ra giường ngồi đếm. Xong xuôi đâu đấy, anh đưa cho tôi một cục, bảo đây là phần tiền mừng của tôi và gia đình, phần còn lại (nhiều hơn) là của gia đình anh. Tôi đã rất sốc khi thấy anh làm như vậy, nhưng đó chỉ là bước khởi đầu.
nhan-tinh3-blogtamsuvn (1)
Chồng tôi giàu nhưng lại keo kiệt vô cùng (Ảnh minh họa)
Sống với nhau 5 năm, ngày nào tôi cũng giống như đang ở địa ngục. Keo kiệt đã đành, chồng tôi còn ở bẩn, ghen tuông vô lối và có thói quen hành hạ vợ trên giường. Mỗi tháng, anh ta đưa cho tôi 10 triệu để chi tiêu trong nhà, với số tiền chừng ấy, tôi phải căn thật chuẩn xác chứ không thì cứ thiếu trước hụt sau. Thấy tình hình không mấy khả quan, tôi bèn móc nối với bạn bè để tự kinh doanh mỹ phẩm qua mạng.

Với tôi, khoảng thời gian buổi tối có lẽ là khoảng thời gian kinh hoàng nhất. Anh ta đi nhậu về, người còn nồng nặc mùi bia rượu nhưng không chịu tắm rửa mà cứ thế lôi tôi lên giường. Có hôm anh ta còn nôn cả lên người tôi, khiến tôi suýt ngất. Những lần gần gũi chồng như thế khiến tôi phát sợ. Lấy nhau mấy năm trời nhưng tôi chưa cảm thấy thích gần chồng lần nào cả.
Tôi chán lắm, định đâm đơn ly hôn mấy lần, thế nhưng anh ta đều xé đơn rồi đe dọa tôi. Tôi cảm thấy kinh khủng khi phải sống với một người chồng gia trưởng, keo kiệt và bạo lực như vậy.
nhan-tinh3-blogtamsuvn (2)
Tôi quyết định “hậu tạ” 100 triệu  cho nhân tình của chồng để cô ta ép chồng tôi ly hôn (Ảnh minh họa)
Thế nên cái tin chồng tôi có bồ làm tôi vui mừng khôn xiết. Tôi giả bộ ghen tuông, tra hỏi chồng thì anh ta ném cho tôi một cái nhìn khinh khỉnh: “Tôi là đại gia, tôi có nhiều gái theo là chuyện thường. Cô đừng có mà ý kiến”. Rồi mấy ngày sau, cô nhân tình của chồng ngang nhiên gọi điện đến nhà tôi, bảo tôi phải ly hôn đi để cô ta đường hoàng trở thành phu nhân.
Tôi nghe thế thì chỉ cười khẩy, tôi bảo với cô ta rằng, nếu cô ta làm cách nào đó khiến cho lão chồng tôi chịu ký vào đơn ly hôn thì tôi sẽ cho cô ta 100 triệu. Nghe vậy, cô gái kia bảo tôi hãy chống mắt lên mà xem.
Rồi cái ngày ấy cũng đến thật. Lão chồng tôi chìa cái đơn ly hôn ra trước mặt tôi rồi bảo tôi biến đi, đừng mang theo bất kỳ thứ gì trong nhà này. Tôi thì chỉ muốn thoát thân, sống cuộc sống tự do chứ tiền bạc của anh ta, tôi đâu có ham.

Tôi hẹn gặp nhân tình của chồng vì muốn biết lý do vì sao cô ta dụ được chồng tôi ly hôn. Thì ra cô ta đã lừa chồng tôi lên giường để có bầu rồi thuê xã hội đen đến giả làm anh trai để ép chồng tôi ly hôn. Lão chồng tôi thấy thế chứ nhát vô cùng, nghe mấy lão xã hội đen dọa: “không cưới sẽ gọt đầu mày ra” nên đành phải viết đơn.
Tôi giữ lời hứa, mang 100 triệu đến để “hậu tạ” cho nhân tình của chồng. Cô ta có vẻ hỉ hả lắm, vì vừa có được chồng đại gia, vừa có thêm 100 triệu. Riêng tôi, tôi thấy cái giá cho sự tự do này quả là quá rẻ.
Đúng như tôi dự đoán, chỉ 3 tháng sau khi chính thức trở thành “phu nhân”, cô ta đã gọi điện cho tôi khóc lóc, cô ta bảo tôi lừa cô ta vào tròng, bắt cô ta phải chịu cảnh sống tù ngục. Tôi nghe thế chỉ biết cười, âu cũng là cảnh lạ đời, có một không hai, người ta tìm mọi cách để lấy được chồng đại gia, còn tôi thì sẵn sàng chi thêm một số tiền lớn để “dâng” chồng cho người khác.

Nhận ngay cái tát trời giáng khi vừa động vào người nhân tình của chồng

- Tôi lao tới, còn chưa kịp động vài người ả đàn bà trơ trẽn đó đã lĩnh trọn cái tát trời giáng từ anh - chồng tôi.
Tôi và anh quen biết nhau nhờ mai mối. Mối tình đẹp nên sau khi kết hôn, tình yêu của chúng tôi nhanh chóng nở hoa bằng hai cô con gái xinh đẹp kháu khỉnh.
Chồng tôi là người kinh doanh, giỏi làm ăn buôn bán nên tôi chỉ ở nhà phụ anh công việc bán hàng còn để anh ra ngoài ngoại giao tìm khách hàng. Công việc kinh doanh khá suôn sẻ nên kinh tế gia đình tôi luôn dư giả chúng tôi quyết định sinh thêm đứa con thứ ba. Lần này tôi đã chuẩn bị tinh thần rất chu đáo, cả hai vợ chồng đều mong muốn đứa trẻ này sẽ là con trai, nhất là anh, anh hy vọng vào đứa trẻ này rất nhiều.
Đứa trẻ cất tiếng khóc đầu tiên cũng là lúc tôi nhận được tin sét đánh, nó là con gái. Thì ra do dây rốn đặt ở chỗ nhạy cảm nên bác sĩ nhầm nó là con trai. Nghe kết quả, anh tức tốc vào phòng, không hỏi han tôi lấy một câu, đã tức tốc quát mắng: “Đồ đàn bà dối trá, cô dám lừa tôi hả. Cô tự mình nuôi lấy nó đi”. Trước mặt bao nhiêu người, anh thẳng thừng nhiếc móc tôi không thương tiếc. Vừa đau đớn, vừa tủi hờn, tôi ôm con khóc nức nở.
cai-tat-blogtamsuvn

Rồi anh lạnh nhạt với mẹ con tôi hẳn. Không còn quan tâm như trước. Hiếm khi anh nói được lời nhẹ nhàng, lúc nào cũng chỉ trực trút giận.
Người ta nói chồng tôi có nhân tình. Hai người nghênh ngang tình tứ ngoài đường thiên hạ ai cũng biết, trừ tôi. Vậy là những lần đi lấy hàng là nói dối, anh lén lút đi sống với nhân tình. “Cơm no bò cưỡi”, anh về nhà hắt hủi tôi. Lòng tự trọng của một người phụ nữ bị tổn thương, tôi quyết định tìm đến nơi anh và ả kia sống cùng nhau. Vừa tới nơi, tôi lao thẳng vào nhà vì cửa không khóa. Trong phòng, ả nhân tình kia nằm trên giường không mảnh vải che thân, còn chồng tôi đang cởi quần áo. Tôi giận dữ xông tới, định tặng cho ả một cái tát vì sự trơ trẽn thì chồng tôi đã kéo tay tôi ra tôi tặng tôi một cái bạt tai đau điếng: “Ai cho phép cô dám động vào con trai tôi”.
Thì ra cô ả đã có thai được 3 tháng, nó là con trai. Đây là lý do mà thời gian qua anh lạnh nhạt với mẹ con tôi. con gái tôi mới được 4 tháng tuổi, nhân tình của anh đã có thai 3 tháng. Anh ngang nhiên ngoại tình khi tôi còn đang ở cữ.
Đau đớn, nhục nhã, ê chề, tôi chạy nhanh ra ngoài để về với 3 đứa con nhỏ. Tôi bàng hoàng không tin được vào những gì mình thấy. Tôi phải làm sao đây? Nếu chia tay anh bây giờ, tôi sợ mình không đủ sức lo cho 3 đứa con. Hơn nữa chúng còn quá nhỏ, sẽ rất thiệt thòi khi không có bố. còn nếu không ly hôn, tôi biết phải làm sao với ả nhân tình của anh và đứa bé trong bụng ả. Trời đột ngột đổ cơn mưa lớn, che mất con đường về của tôi.

Thursday 29 October 2015

Mấy chục năm, tờ đơn ly hôn vẫn chờ kí

Chẳng biết tự bao giờ, mỗi lần cãi nhau là chị lại làm toáng lên, rồi dọa ly hôn, bỏ về nhà mẹ đẻ

Anh và chị yêu nhau lâu như thế nhưng dường như khi về sống với nhau, cuộc sống mới có nhiều khó khăn và mâu thuẫn. Chính chị là người luôn làm cho mọi chuyện phức tạp. Dù vậy, anh vẫn luôn ân cần, nhẹ nhàng và tình cảm với vợ. Mặc dù có lúc anh rất tức, nhưng không muốn mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, anh lại dịu giọng, nói với chị bằng những lời ngọt ngào, để mong chị nguôi giận.
Suốt thời gian làm vợ chồng, mỗi lần anh đi chơi với bạn quá giờ quy định (chị luôn bắt anh về nhà trước 10h tối) là chị lại làm toáng lên. Chị gọi cho anh liên tục, anh đã nói về muộn nhưng chị không chấp nhận. Khi anh không nghe máy vì bực thì chị lại gọi hết người này, người kia, bạn bè của anh để khiến anh phải về nhà sớm. Và mỗi lần như vậy, anh và chị lại to tiếng với nhau.
Chị khóc lóc, bực tức, anh mặc kệ chị. Chị nói anh không nghe, chị bắt đầu ăn vạ suốt ngày kêu ca. Nói nhiều, bực mình, anh quát tháo thì chị lại ỉ ôi. Chị dọa là, nếu không sống được với nhau thì ly hôn. Điều đó làm anh bực tức vô cùng. Anh luôn coi chị là trẻ con và không chấp chị. Nhưng động tí là chị nói chuyện ly hôn khiến anh cảm thấy, cuộc hôn nhân này không được tôn trọng. Và chị không coi trọng anh, chị có thể bỏ anh lúc nào cũng được nên mới liên tục dọa như vậy.
Có lần, anh chị cãi nhau vì chuyện chị muốn về quê ngoại nhưng anh bận. Anh có việc đột xuất không về được nhưng chị nhất định không thông cảm. Chị nói là anh trốn tránh trách nhiệm, khiến vợ chồng rạn nứt tình cảm. Và cứ động đến gia đình chị là chị nổi khùng lên. Chị nói anh là ‘loại con rể không biết điều này kia’. Anh hắng giọng ‘chính cô mới là người không biết điều. Từ ngày cưới nhau, cô thấy đã bao giờ tôi chưa làm tròn trách nhiệm với gia đình, gia đình vợ, làm người chồng luôn lo lắng cho vợ con. Cô đòi hỏi vừa phải tôi, tôi quá mệt mỏi rồi’.
Chị nghĩ đơn giản, chị nghĩ kiểm soát chồng là tốt và chị cũng không hiểu cảm giác của anh. Chị muốn anh về sớm cũng chỉ vì lo cho anh, lo lắng anh rượu chè say sưa rồi này nọ, sinh chuyện, đêm hôm không được yên tâm. Anh thì lại nghĩ, anh cần có tự do nên không muốn bị vợ kiểm soát liên tục như vậy. Thật ra, cũng chỉ vì yêu nhau và mỗi người có một lý lẽ riêng để bảo vệ mình. Chị hơi quá, vì chị kiểm soát anh mọi lúc mọi nơi khiến người đàn ông cảm thấy cuộc sống của mình không tự do.
Thế đấy, chính anh khiến chị cảm thấy lo lắng nhưng chính chị lại là người khiến anh mệt mỏi. Chị khóc, chị nói trong nước mắt rằng ‘trước giờ anh chưa từng xưng tôi-cô với em. Vậy mà lần này anh làm thế, chứng tỏ anh không còn yêu em nữa. Anh đã khác xưa, anh không còn mặn nồng như ngày nào’. Anh bực mình ‘ừ, thì làm sao mà mặn nồng được, làm sao mà như ngày xưa được’.
Câu nói của anh lại càng làm chị hết hi vọng. Hôm đó, chị lẳng lặng viết đơn ly hôn, đặt lên bàn. Chị khóc lóc nói rằng, ‘chúng ta không hiểu nhau, không thể nào sống cùng nhau được nữa. Nếu anh đã thay đổi, không còn yêu em như trước thì chúng mình chia tay’.
Thế đó. Anh không hiểu chuyện gì xảy ra, thật ra không nghiêm trọng đến mức độ như vậy. Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường nhưng có thể, chị vì được anh yêu chiều quá, ngọt ngào quá nên không chấp nhận chuyện anh gắt gỏng khó chịu với chị. Và chị đã làm chuyện mà chẳng có cặp vợ chồng nào muốn làm là viết đơn ly hôn.
Anh giật mình khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn để trên bàn. Anh tức lắm. Vì chuyện có gì đâu mà phải đến mức thế. Cũng nhiều lần lắm rồi chị dọa ly hôn nhưng đây là lần đầu tiên chị viết đơn như thế. Anh nghĩ, chắc là mọi chuyện nghiêm trọng rồi.
Anh bỏ tờ đơn ly hôn vào ngăn bàn, đã kí sẵn. Đêm ấy, khi hai người nằm cạnh nhau, anh nói với chị rằng ‘anh đã ký đơn ly hôn’.
Chị khóc nức nở, chị khóc như chưa bao giờ được khóc. Cả tối ấy, chị không ngủ. Chị cứ nằm úp mặt vào tường, anh cũng biết. Anh cảm thấy cơn đau quặn thắt trong lòng vợ. Anh quay sang hỏi vợ nhẹ nhàng: “Sao em lại khóc?”.
Chị quay lại, quát vào mặt anh :
- Không khóc làm sao được, anh không còn yêu tôi nữa, anh đã ký vào đơn ly hôn mà không một chút do dự. Vậy thì tôi không khóc được sao?.
Anh lại đáp:
- Vậy em còn yêu anh?
Chị giận tím mặt:
- Không còn yêu thì sao, sao lại không còn yêu?
Anh hơi buồn cười khi lúc nóng giận chị lại nói còn yêu anh nhưng cố nín và tiếp tục cuộc tranh luận:
- Vậy tại sao em lại viết đơn ly hôn, nếu như còn yêu anh nhiều thế?
Chị nhìn anh ,không trả lời được và òa lên khóc như một đứa trẻ. Anh biết, lúc này chị cần cái ôm của anh biết bao nhiêu.
Anh nhẹ nhàng đến bên chị, ôm chị và nói:
- Em à, vợ chồng không thể tránh khỏi những lúc bất đồng. Anh yêu em nhưng không có nghĩa là phải y như ngày còn yêu nhau. Bây giờ chúng ta đã là một gia đình, anh còn nhiều việc phải lo toan. Anh có gánh nặng gia đình, có gánh nặng của trách nhiệm làm chồng và làm cha. Anh cũng có công việc và các mối quan hệ của anh. Nếu em yêu anh, em phải hiểu anh, tin anh và phải để cho anh có khoảng trời riêng. Anh có bao giờ kiểm soát em đâu mà em lại làm vậy? Tình yêu ấy, nó không giống như em nghĩ, không phải là sự kiểm soát nhau mà quan trọng là hiểu nhau, tin tưởng nhau.
Chị lại khóc, chị quay sang quát anh:
- Yêu mà lại kí vào đơn ly hôn à?
Anh cười:
- Vậy em cũng đã kí rồi đó thôi. Em dọa anh à?
Chị không nói gì.
 Mấy chục năm, tờ đơn ly hôn vẫn chờ kí - 3

Từ nay về sau, đừng bao giờ mang chuyện ly hôn ra để dọa nhau em nhé, đó là điều không nên, là sự không tôn trọng hôn nhân. Chồng vợ đâu thể nói bỏ là bỏ nhau được em? Tờ đơn ly hôn đó, cứ để trong ngăn bàn. Bất cứ khi nào em cảm thấy muốn bỏ anh, em có thể mang nó ra. Còn anh, anh không bao giờ muốn bỏ em cả. Anh yêu vợ anh hơn tất cả, anh lúc nào cũng tôn trọng vợ và hết lòng vì vợ con. Em còn phải sinh cho anh vài đứa con nữa chứ?
Nghe anh nói vậy, nước mắt chị lăn dài. Chị thật là quá trẻ con. Những câu nói của anh thật khiến chị cảm động. Anh đúng là người đàn ông chu đáo, nhẹ nhàng và ân cần. Vậy mà bấy lâu nay, chị lúc nào cũng làm toáng lên như một đứa trẻ.
Chị và anh bây giờ đã có với nhau 3 người con. Con cái giờ đã lớn cả. Đó là câu chuyện chị nhớ về mấy chục năm trước và cho tới tận bây giờ, con chị đã vào đại học, ra trường và có công việc ổn định, tờ đơn ly hôn vẫn chưa bỏ ra khỏi ngăn bàn. Vẫn được cất kĩ.
Có lúc chị cười với anh mà rằng ‘thôi thì, để 80 tuổi, bỏ đơn ly hôn ra rồi lên tòa cùng nhau nhé chồng’.

Anh cứ ôm tiền của mình mà sống đến hết cuộc đời đi nhé

"Nếu anh sợ tốn tiền thì còn đưa tôi đi chơi làm gì. Hãy về nhà ôm lấy đống tiền của anh mà sống đến già đi", tôi hét lên giận giữ.
Chúng tôi nhận lời yêu nhau sau 3 tháng tìm hiểu. Tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường còn anh đã làm tới chức trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn nên thu nhập khá cao.
Anh là mối tình đầu của tôi bởi suốt những tháng năm đi học, chưa một ai có thể khiến tôi rung động. Khi gặp anh, tôi đã đã bị thu hút bởi sự chững chạc, trưởng thành, lịch lãm của một người đàn ông thành đạt. Duy chỉ có điều luôn khiến tôi băn khoăn từ lúc chúng tôi quyết định nhận lời yêu nhau tới giờ là anh có thật lòng với tôi hay không?
Mức lương của anh thật đáng ngưỡng mộ nên ai cũng nói tôi tốt số, có bạn trai có điều kiện sẽ được chiều chuộng hết mực. Nhưng có ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu. Từ lúc bắt đầu tìm hiểu tới khi nhận lời yêu nhau, anh chưa bao giờ đưa tôi đi mua sắm hay đến những nơi hàng quán sang trọng mặc dù thu nhập của anh hơn tôi cả chục lần. 
Địa điểm ăn uống của chúng tôi chỉ là cơm hàng, bún, phở vỉa hè. Nơi hẹn hò là ưu tiên những nơi không mất phí như công viên, bờ hồ. Nếu tôi có khát nước, anh cũng chỉ dám rút ra 5 ngàn mua chai nước lọc chứ nhất quyết không vào quán cafe hay nước mía gần đó. Lý do anh đưa ra khiến tôi bàng hoàng: "Mấy quán đó chém kinh lắm em ạ. Có cốc nước mía nhỏ xíu mà 15 ngàn. Uống nước lọc vừa tốt cho sức khỏe lại giá cả. Em uống nước mía 1 lần bằng 3 lần nước lọc đó". Khi ấy, tôi chỉ biết gật đầu theo anh và nghĩ đơn giản rằng anh là người làm kinh doanh nên mới vậy.
 Anh cứ ôm tiền của mình mà sống đến hết cuộc đời đi nhé! - 1
Bản thân tôi không phải người tham vật chất. Nhưng tôi là con gái, cũng cần được anh quan tâm, chiều chuộng một chút. Nhớ ngày 20/10 vừa qua, anh không hoa, không quà cho tôi. Anh nói hoa đắt, mua làm gì cho tốn mà lại không được lâu. Quà thì anh không biết mua gì. Tôi thấy tủi thân lắm!
Rồi các chị cùng phòng hỏi sao lâu không thấy anh qua đón. Tôi chỉ ngại ngùng chữa rằng do anh bận. Chứ nếu nói ra lý do anh bảo khoảng cách hai công ty quá xa, đi nhiều tốn xăng thì chắc tôi chỉ còn nước độn thổ.
Bản thân tôi biết anh không phung phí nhưng ở bên anh tôi thấy rất yên bình bởi anh là người hiểu biết nên mọi chuyện tôi đều cố gắng chấp nhận hết. Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn của nó, chuyện gì phải đến rồi cũng đến...
Năn nỉ mãi cuối cùng anh cũng chấp nhận đưa tôi đi siêu thị. Cứ đảo qua mấy gian hàng có đồ đắt tiền một chút là anh lại kéo tôi đi rất nhanh. Anh bảo có mua đâu mà dừng lại. Qua gian hàng quần áo, tôi rất ưng một chiếc váy ngủ nhưng chưa kịp chạm vào thì anh đã kéo tay tôi mà nói lớn: "Em đi ngủ thôi, cần gì váy vóc cho lằng nhằng, lãng phí. Cứ như anh này, chả mặc gì là thoải mái nhất". Câu nói của anh khiến tất cả mọi người quay ra nhìn chúng tôi như sinh vật lạ. Tôi giận lắm nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. 
Tới quầy ăn uống, tôi ngỏ ý chúng tôi sẽ ăn trưa tại đây. Không ngờ anh quát lên:"Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, những chỗ này rất đắt tiền. Ra khỏi đây, chúng ta sẽ đi ăn cơm bụi. Vừa ngon vừa rẻ". Lại một lần nữa, tôi trở thành trò cười của mọi người xung quanh.
Tôi nhanh chóng đi ra thang máy để xuống hầm để xe. Tới lúc này, cơn nóng giận trong tôi đã không còn kiềm chế được nữa, tôi hét lên giận dữ: "Vâng, tôi lãng phí, tôi không biết tiết kiệm như anh. Vậy thì anh hãy ôm tiền của mình mà sống đến già đi. Đừng bao giờ đi cùng tôi nữa".
Sau hôm đó, tôi nói muốn dừng lại. Anh không làm lành, còn nói tôi ích kỉ, không biết lo nghĩ cho tương lai, coi trọng vật chất. Nếu tôi coi trọng vật chất, tôi đã không chịu đựng anh suốt thời gian qua.

Vợ mặc áo vào về nhà với chồng. Con đang khát sữa

Mới gặp người cũ, Quyên đã khóc nức nở. Hiếu thấy người xưa bật khóc thì kéo Quyên vào lòng dỗ dành. Hiếu biết Quyên đã lấy chồng nhưng anh vẫn muốn trở về để gặp cô một lần.
Nghe tin Hiếu về Việt Nam, Quyên như ngồi trên đống lửa. Sao Hiếu lại về đột xuất thế nhỉ? Quyên mới sinh con được 5 tháng, dáng dấp còn chưa đâu vào đâu, thế mà…
Quyên nhớ ngày Hiếu lên đường đi Mỹ, cô đã khóc cạn nước mắt. Bố mẹ cô thấy con gái chạy theo “cái thằng mất dạy” thì quát mắng không tiếc lời. 6 tháng sau, cô bị bố mẹ ép lấy Quân.
Quyên không yêu Quân một tí nào, nhưng bố mẹ Quyên cứ khăng khăng khẳng định, Quân là người tốt và chính Quân đã ra tay cứu giúp gia đình Quyên trong lúc gia đình cô lâm vào tình cảnh bị phá sản. Quyên đành nhắm mắt đưa chân vì mẹ cô dọa, nếu cô không cưới Quân, bà sẽ chết.
vo-chong4-blogtamsuvn
Sống với Quân 3 năm, có với nhau một đứa con gái nhưng Quyên vẫn thờ ơ với chồng. Quân thương Quyên và chưa bao giờ làm gì để cô buồn. Là chủ của một công ty chuyên về nội thất, công việc hết sức bận rộn nhưng Quân vẫn dành thời gian để nấu ăn, đưa vợ đi du lịch. Quyên chẳng bao giờ nói thẳng, nhưng hành động tránh né của cô cũng đủ cho Quân biết rằng, trong trái tim Quyên không có chỗ cho anh.
Hiếu nhắn tin cho Quyên ngay sau khi vừa đến sân bay. Lúc đó, Quân đang ở công ty, Quyên nhìn thân hình tròn lẳn của mình mà nẫu cả ruột. Cô chậc lưỡi: “Thôi kệ, miễn là được gặp anh ấy”. Nói rồi, Quyên bảo cô giúp việc trông con, mặc áo quần, trang điểm rồi đi đến chỗ hẹn với Hiếu.
Mới gặp người cũ, Quyên đã khóc nức nở. Hiếu thấy người xưa bật khóc thì kéo Quyên vào lòng dỗ dành. Hiếu biết Quyên đã lấy chồng nhưng anh vẫn muốn trở về để gặp cô một lần. Dù sao thì hai người đã phải chia tay trong nước mắt. Hiếu trộm nghĩ, nếu ngày đấy gia đình anh không dính líu đến vụ bể nợ với gia đình Quyên thì có lẽ, mọi chuyện đã khác.
Sau hôm gặp lại người xưa, Quyên vui vẻ lạ thường. Cô không còn giữ bản mặt cau có, trầm ngâm hằng ngày nữa. Quân thấy vợ có lúc còn hát một mình thì vui lắm. Ít ra thì khi tâm trạng vợ anh được cải thiện, Quân mới dám nói chuyện nhiều với vợ.
Nhưng rồi niềm vui đó của Quân chẳng kéo dài được bao lâu khi chính mắt anh đọc được tin nhắn hẹn hò của vợ với người tình cũ. Quyên cứ để mặc con cho cô giúp việc, còn cô ngày ngày chuẩn bị váy áo đến gặp Hiếu. Hiếu cũng thông báo rằng, nếu Quyên chấp nhận, anh sẽ đưa cô ra nước ngoài để cả hai được sống cùng nhau.
vo-chong-blogtamsuvn
Đêm hôm đó, Quyên lại trốn chồng đi gặp người tình. Đến nửa đêm vẫn không thấy vợ đâu, con thì khóc ngằn ngặt, Quân giận vợ đến tím mặt. Nhớ địa chỉ hẹn hò của hai người, Quân bèn phi xe đến đó. Căn nhà của Hiếu ở ngoại ô vẫn sáng đèn, nhìn qua cửa kính, Quân thấy vợ mình đang nằm trong vòng tay của người tình cũ, trên người chỉ có tấm chăn mỏng đắp hờ hững. Sau giây phút choáng váng, Quân định thần lại rồi nhắn cho vợ một cái tin với nội dung: “Vợ mặc áo vào về nhà với chồng. Con đang khát sữa”.
Quân thấy Quyên ngồi bật dậy đọc tin nhắn rồi vơ vội quần áo mặc vào. Sau một hồi giằng co với Hiếu, Quyên cũng ra được khỏi nhà. Thấy dáng vẻ hoảng hốt của vợ, Quân từ từ tiến tới, bấm khóa xe. Lúc đó, Quân thấy vợ ngạc nhiên tột độ.
Cả quãng đường về nhà, hai vợ chồng Quyên không nói với nhau một câu nào. Quân không biết vợ đang nghĩ gì, còn anh, anh biết đã có rất nhiều lần vợ mình định bỏ đi với Hiếu. Nhưng anh vẫn mong rằng, hành động xốc nổi này của vợ chỉ để thỏa mãn những ham muốn nhất thời khi mối tình đầu bị chia cắt đột ngột.
Sau đêm đó, Quyên cũng cố tìm cách liên lạc với Hiếu nhưng không được. Thì ra sau khi Quyên về nhà với chồng, Hiếu cũng đặt vé ra nước ngoài luôn. Chỉ có điều, Hiếu không đi một mình. Vài ngày sau, Quyên thấy facebook của người cũ đăng ảnh cưới.
Quyên lại sốc nặng một lần nữa khi biết rằng, Hiếu về nhà để đưa vợ sắp cưới sang định cư ở Mỹ. Còn chuyện gặp gỡ Quyên chỉ để giúp anh ta khuây khỏa trong chốc lát mà thôi. Quyên cay đắng nhận ra rằng, Hiếu không hề yêu thương gì cô, bởi nếu không, anh đã không bỏ đi du học khi gia đình cô gặp chuyện.
Quyên ôm con, ngồi khóc nức nở trong phòng ngủ. Quân thấy vợ khóc thì hiểu ra vấn đề. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh vợ rồi bảo: “Lau nước mắt đi vợ. Lớn rồi mà cứ ngồi khóc thế này con nó cười cho đấy”. Quyên nhìn chồng rồi gật đầu, dù sao thì từ bây giờ, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống khác.