Sunday 1 November 2015

Cô vợ cao tay trị chồng nghiện cờ bạc

– Tùng nói nhiều, còn Trang, cô yên lặng, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, cô biết “hạ sách” của mình rút cuộc cũng thành công.
Trang và Tùng yêu nhau suốt 4 năm Đại học, ra trường phải trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể đến được với nhau. Tưởng rằng hạnh phúc sẽ viên mãn với đôi vợ chồng trẻ, nhưng không ngờ kết hôn được 2 năm, Tùng sinh ra thói nghiện ngập cờ bạc, Trang khuyên nhủ thế nào Tùng cũng chẳng nghe.
Mới đầu, Tùng chỉ là chơi những lúc anh em họ hàng có công có việc, mấy anh em ngồi chơi mua vui, giết thời gian là chính. Nhưng càng ngày, Tùng càng ham, không đơn thuần chỉ là chơi vui, mà Tùng chơi theo lối ăn thua, sát phạt.
Tối nào Tùng cũng ra khỏi nhà từ sớm, rồi đến mờ sáng mới chịu về nhà, vợ con Tùng bỏ mặc, có khi cả tuần chẳng thèm ngó ngàng đến con. Trang khuyên nhủ hết nước hết cái, Tùng đều bỏ ngoài tai. Có khi cô khóc lóc, hờn dỗi, Tùng tỏ ra ăn năn hối lỗi được 1, 2 ngày, rồi khi lên cơn máu me anh lại bỏ mặc mẹ con Trang mà tìm đến những sòng bạc.
Trước kia, Tùng là nhân viên giỏi trong cơ quan, nhưng từ ngày dính vào cờ bạc, anh đổ đốn, bỏ bê công việc, thường xuyên không đạt chỉ tiêu, lương thưởng bị cắt giảm chưa kể còn có nguy cơ mất việc. Tiền của trong nhà, tiết kiệm được bao nhiêu Tùng đốt sạch vào những cuộc đỏ đen sát phạt bấy nhiêu.
Trang chán nản lắm, khuyên Tùng không được, nhiều lúc cô nghĩ đến việc ly hôn quách cho xong, nhưng Trang thương con, thằng bé mới hơn 1 tuổi, hơn nữa, Trang còn rất yêu Tùng, cô không cam tâm để cuộc hôn nhân của mình bị hủy hoại bởi thói cờ bạc của Tùng. Nghĩ nát óc nhiều đêm, cuối cùng Trang quyết dùng hạ sách “lấy độc trị độc” trong hoang mang chỉ mong Tùng tỉnh ngộ.
Để bắt đầu kế hoạch này, Trang xin nghỉ phép 10 ngày, rồi gửi con về ngoại. Sổ tiết kiệm của 2 vợ chồng Trang nhờ mẹ mình cầm giúp đề phòng việc Tùng lấy mang đi.
Ngày đầu tiên, thấy Tùng chuẩn bị đi, Trang đòi đi cùng, sau thoáng lưỡng lự, Tùng đồng ý. Thế là hôm ấy, bên chiếu bạc, Tùng chơi còn Trang bên cạnh cổ vũ nhiệt tình. Thấy Tùng thua sạch, Trang bỏ tiền túi mình ra đưa chồng. Tùng ngạc nhiên lắm nhưng đang cơn hăng nên cũng kệ.
Tùng ngày càng đắm chìm trong cơn nghiện, có khi mấy ngày trời không thèm về nhà mà ăn ngủ tại chỗ chơi. Tiền mặt trong nhà Tùng mang đi sạch, chỉ còn đồ đạc, vậy là tivi, tủ lạnh…cái gì bán được, Trang bán hết để lấy tiền tiếp tế cho Tùng. Tùng mụ mị trong cờ bạc nên cũng không biết vợ mình lấy đâu ra nhiều tiền thế.
iblog7
Cho đến ngày thứ 6, khi Tùng đang chơi thì nhận được điện thoại của mẹ Trang, báo tin con trai ốm nặng, lên cơn co giật phải đi cấp cứu trong bệnh viện. Tùng như tỉnh cơn mê, anh vội vã phóng về nhà. Vừa mở cửa, Tùng choáng váng, vì đồ đạc trong nhà đều không cánh mà bay, căn nhà trống huơ trống hoác. Tùng hốt hoảng quay sang hỏi vợ, lúc này Trang đứng cạnh bên, mặt điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
– Thế này là sao Trang, tại sao?…
– Em bán rồi
– Sao bán? Em điên rồi à?
– Bán cho anh chơi cờ bạc, tiền mặt hết rồi, không bán đồ thì lấy tiền đâu cho anh chơi.
Tùng thất thần ngồi thụp xuống. Trang tiếp lời, “con đi viện cũng chả có đồng nào, em vay bà ngoại đấy”.
Trang không biết Tùng nghĩ gì, nhưng sau vụ đấy, cô thấy Tùng gần như không đi chơi nữa. Cô đón con về, thằng bé chưa khỏe hẳn nên cô vẫn ở nhà chăm con. Tùng đã đi làm lại, sáng đi chiều về như trước kia. Căn nhà cả tuần trời không được dọn dẹp bừa bộn, bẩn thỉu, bụi phủ trắng sàn. Trang dỗ con ngủ rồi bắt tay vào dọn dẹp, cô không biết Tùng về từ khi nào. Chỉ thấy lúc cô ngẩng lên, thấy anh đã đứng trước cửa nhìn cô làm việc. Trang chưa kịp nói lời nào thì Tùng đã tới gần ôm cô vào lòng rồi nói “Trang này, em như quả bóng tròn, em làm anh tức điên muốn cắn mà không biết phải cắn vào đâu, cảm ơn em đã làm anh tỉnh ngộ, suýt nữa anh đã tự mình phá vỡ gia đình này rồi…”
Tùng nói nhiều, còn Trang, cô yên lặng, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, cô cảm thấy mình thực sự may mắn khi “hạ sách” của mình lại thành công.

Đêm nay cho anh ấy ngủ với em nhé chị

– Nửa đêm tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, là số của chồng tôi. Tôi alo nhưng chẳng thấy ai trả lời và rồi tôi như chết trân khi nghe được tiếng….
Những ngày qua gia đình tôi đang trong tình trạng chiến tranh lạnh và vô cùng căng thẳng. Giờ nghĩ lại mọi chuyện đêm hôm đó tôi vẫn thấy rùng mình và đau đớn.
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được 7 năm sau 5 năm gắn bó yêu đương. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau vì vậy tôi luôn yêu và tin tưởng chồng mình tuyệt đối. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh ấy lại có người khác ngoài tôi vì ở nhà chồng tôi vẫn là người chồng và người cha mẫu mực.
Vì lý do công việc nên chồng tôi cũng hay phải trực đêm ở công ty hoặc đi công tác xa nhà. Những lần như thế tôi đều rất thương anh ấy vì kiếm tiền nuôi gia đình mà vất vả. Nhiều đêm chồng đi vắng tôi cũng không ngủ được vì tôi cứ nghĩ không biết anh ngủ có được ngon giấc hay không?
Nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy nực cười, tôi đúng là lo lắng một cách thừa thãi khi mà anh ta đang ngon giấc và hú hí bên nhân tình của mình. Còn tôi như một kẻ ngốc bị dắt mũi chẳng biết gì cả.
Đêm hôm đó chồng lại gọi điện báo với tôi rằng: “Đêm nay anh trực, mẹ con ăn cơm rồi đi ngủ sớm đi nhé, hôn em”. Tôi còn dặn dò anh ăn uống đầy đủ rồi đi ngủ sớm không sẽ mệt nào ngờ… Lúc tôi đang thiu thiu ngủ thì có tiếng chuông điện thoại từ số máy của chồng tôi gọi về.
iblog7
Ảnh minh họa
Tôi alo mãi nhưng không ai trả lời mà chỉ nghe tiếng chồng tôi nói vọng vào: “Em nhanh lên còn vào đi tắm chung với anh nào?”. Lúc tôi đang sửng sốt thì cô tình nhân của chồng tôi nói: “Chị nghe rồi đấy, đêm nay chị cho anh ấy ở lại chỗ em nhé”. Tôi tức điên gào lên thì cô ta đã tắt máy và tắt ngấm luôn nguồn điện thoại.
Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ nổi. Tôi ngồi run rẩy và khóc cả đêm, miệng lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao?”. Sáng hôm sau chồng tôi đi làm bật máy lên, tôi gọi thì chồng tôi nhấc máy:
– Em à, anh vừa vào làm rồi.
– Đêm qua anh ngủ ngon chứ?
– Ừ anh ngủ cũng ngon, em ngủ ngon không?
– Ừ ngon là đúng rồi, chăn êm đệm ấm với nhân tình thế chả ngon. Anh bảo cô ta lần sau không cần gọi điện xin phép tôi đâu, hai người muốn ngủ đâu thì ngủ tôi chẳng bận tâm đâu. Tối nay anh cứ qua đó mà ngủ đừng vác mặt về cái nhà này nữa.
– Alo em à…alo…
Tôi tắt nguồn điện thoại rồi đi làm, cả ngày hôm đó tôi không làm nổi cái gì. Nước mắt cứ chực rơi xuống. Hôm đó chồng tôi về nhà sớm và chờ sẵn ở nhà để xin tôi tha thứ nhưng tôi chỉ lạnh nhạt:
Đừng để con tôi biết rõ sự khốn nạn của anh, mời anh đi cho.

Lặng người nghe cuộc đối thoại giữa bà lão bán vé số và người đàn ông giang hồ trong quán

Lặng người nghe cuộc đối thoại giữa bà lão bán vé số và người đàn ông giang hồ trong quán


Một lần nọ, khi tôi  đang ngồi ăn phở cũng khá khuya, trời đang mưa nặng hạt. Trong quán có 2 chúng tôi, một thanh niên xăm trổ đầy mình với khuôn mặt gằm gàm đang lầm lũi ăn, lâu lâu có một vài cuộc điện thoai, giọng nói gắt gong cùng vài câu chửi thề làm mọi người trong quán đều nhìn anh e dè và một nhóm thanh niên ăn mặt bảnh bao đang ngồi chém gió gì đó ồn ào.

ảnh minh họa
ảnh minh họa
Chúng tôi ngồi được một lúc thì có một bà lão bán vé số bước vào quán mời mua vé số, dáng bà nhỏ bé gày gò, chiếc nón lá rách tả tơi sũng nước mưa, cả thân hình bà lão hơi run vì lạnh. Bà lão đưa bàn tay gầy gò đang cầm xấp vé số được gói cẩn thận trong bọc nilon đưa cho một thanh niên ăn măc bảnh bao!
– Cậu mua giúp bà vài tờ với!
Hắn ta không thèm nhìn chỉ nói trống không
– Đưa coi coi có số nào đẹp không.
Cầm xấp vé số hắn ta cằn nhằn
– Trời ơi, vé số gì ướt hết thế này ai mua!
Bà lão lí nhí:
– Nãy bà dính mưa chút, mà để chút là khô à cậu!
– Thôi, vé ướt nhẹp cầm ghê quá! – nói rồi hắn thẩy xấp vé số xuống bàn
Bà lão đang tính nói gì đó thì giọng người đàn ông xăm trổ bàn kế bên vang lên:
– Nó không mua thì bà mang qua đây, tôi mua!
Vừa nghe nói thế bà lão lật đật cầm xấp vé số mang qua bàn ngừoi đàn ông. Anh ta rút 2 tờ rồi đưa bà lão 50.000 VNĐ. Bà lão run run lấy tiền từ cái túi cũng ướt mưa của mình:
– Cậu chịu khó cầm tiền hơi ướt…
– Bà không cần đưa lại tiền thừa đâu!
– Đâu có được, cậu mua có 2 tờ mà…
– Tôi nói bà cứ cầm đi! Có ba chục chứ có phải 3 triệu đâu mà ì ằng mãi.
– Tôi còn sức lao động mà, nếu cậu giúp thì cầm thêm 3 tờ nữa…
Người đàn ông lầm bầm cái gì đó rồi cũng rút thêm 3 tờ nữa, rồi nói:
– Mưa lạnh vậy, thôi ngồi dây ăn tô phở với tôi! Rồi anh gọi to thêm 1 tô phở nữa.
Bà lão ngần ngừ chút rồi nói:
– Nếu cậu có lòng thì tôi xin nhận, nhưng xin ông chủ gói lại mang về cho tôi.
Người đàn ông châm một điếu thuốc hỏi:
– Sao bà không ăn ở dây cho nóng!
– Tôi no rồi, tôi gói mang về cho đứa cháu đang bệnh ở nhà – rồi bà tần ngần nói – nó thích phở lắm mà tôi nào có dám mua…
– Thôi thôi, ăn ở đây đi, đói và lạnh đến run rẩy rồi. Tôi gọi một phần mang về cho cháu,
Nói rồi người đàn ông đứng dậy tính tiền 3 phần. Anh ta bước ra khỏi quán lẩm bẩm “Mẹ kiếp, mưa gì mưa hoài!”
Trong quán còn lại bà lão bán vé số ngồi xì xụp ăn tô phở ngon nhất của ngày hôm đó. Bàn kế bên là cậu thanh niên bảnh bao đang to tiếng khoe chiếc điện thoại iPhone 6 Plus vừa “bịp được tiền của ông bà già, nói dối đi học ngoại ngữ mua”.
Giờ mới thấy, người đẹp không phải vì lụa, họ đẹp ngay cả khi họ mang vỏ ngoài sần sùi, họ đẹp khi họ trân trọng công sức lao đông, họ đẹp khi họ biết san sẻ yêu thương.