Saturday 26 September 2015

Tôi “đờ người” khi cô ô-sin vô tư chạy ra chạy vào nhà tắm…

Mọi chuyện cứ nghĩ sẽ tốt đẹp khi cô em họ của tôi chăm cháu rất tốt. Từ ngày có nó lên ở cùng, mọi việc nhà tôi không phải đụng tay, con bé nhà tôi lại tăng cân đều đều.
Tôi đang đau đớn không thốt nên lời khi cùng lúc bị hai con người phản bội. Đau đớn hơn hai con người đó lại là chồng tôi và đứa em họ tôi tin tưởng, yêu chiều.
Tôi sinh con gần được 1 năm. Con bé nhà tôi tròn 6 tháng thì tôi đi làm. Bà ngoại bà nội đều chưa nghỉ hưu nên tôi đành phải nhờ mẹ đẻ tìm người ra trông con giúp.
Mẹ tôi hỏi mãi mới được đứa em họ, học xong lớp 9 thì nghỉ học đi làm thuê trong nam. Được một thời gian do ăn chơi hay sao bảo không đủ sống nên lại về quê. Mẹ tôi thấy con gái con đứa gần 20 tuổi mà ở nhà lêu lổng nên bảo ra trông con cho tôi đi làm. Nghĩ em ở quê chân chất, thật thà, lại biết chăm em rồi nên sẽ chăm cháu tốt nên tôi đồng ý luôn không nghĩ ngợi gì. Về sống cùng, thấy cảnh em ở quê khổ tôi thương nên mua đồ ăn, quần áo cho em. Tối đi làm về tôi còn bảo em tranh thủ tìm lớp học bổ túc, sau học cái nghề còn lấy chồng và có cuộc sống tốt hơn.
Mọi chuyện cứ nghĩ sẽ tốt đẹp khi em họ tôi chăm cháu rất tốt. Từ ngày có nó lên ở cùng, mọi việc nhà tôi không phải đụng tay. Đi làm về cơm nước xong xuôi, nhà cửa sạch sẽ, tôi chỉ việc tắm xong là vào ăn cơm chơi với con luôn. Con bé nhà tôi còn tăng cân đều đều. Nó cũng quấn cô lắm. Thú thật bây giờ, chỉ có cô em họ mới cho nó ăn được, tôi bế là nó khóc ầm lên. Nhưng sự việc động trời làm tôi chết đứng không thốt nên lời. Đó là một lần cả nhà ăn cơm, con bé đột nhiên bỏ bát chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Chồng tôi cầm bát cơm run lẩy bẩy như muốn bỏ bát chạy vào cùng em họ. Thấy chồng có biểu hiện lạ, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, tôi âm thầm theo dõi động thái hai người. Nhiều khi tôi cố giả vờ câm điếc để xem bọn họ như thế nào nhưng cứ có mặt tôi ở nhà là chồng tôi lại lẩy bẩy lảng tránh. Bề ngoài họ giả vờ thờ ơ với nhau nhưng kỳ thực đang liếc trộm nhìn nhau.
Một lần, tôi để quên cuốn sổ ghi chép cuộc họp của công ty nên chạy về nhà lấy. Dựng xe ngoài đường, thấy cổng không đóng, đi vào nhà thấy tiếng cười nói của đứa em họ với ai đó. “Anh lấy cho em cái khăn bông với, em quên rồi”. Giọng nói quen thuộc đáp lại “Em tự ra lấy đi, anh đang dỗ con bé ngủ”.
Rồi cảnh tượng làm tôi chết lặng. Con em họ tôi trần như nhộng chạy vào phòng ngủ vợ chồng lấy khăn tắm quấn quanh người rồi cười nói ỡm ờ “Xong chưa anh, nhanh lên nào”. Bên trong họ đang vui vẻ với nhau, còn tôi đứng đờ người nước mắt rơi chua xót ngoài thềm nhà. “Anh cứ tưởng em mang thai, may quá. Lát anh mua thuốc dạ dày về em uống nhé. Từ giờ phải cẩn thận hơn nữa”. Tôi đẩy cửa nhảy vào lôi con em họ xuống khỏi giường tát tới tấp vào mặt nó rồi tống ra ngoài. Chồng tôi mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi không giữ được bình tĩnh lấy quần áo nó vứt ra ngoài sân nhà chửi nó không tiếc lời. Không ngờ tôi làm ơn lại rước phải đồ quỷ cái vào nhà quyến rũ chồng. Để cùng lúc chịu hai nỗi đau bị chồng và em họ phản bội. Niềm tin đã mất hoàn toàn. Dù sự việc đã xảy ra gần 2 tháng nhưng mỗi khi về nhà, nhìn con người, bộ mặt chồng là tôi thấy kinh tởm. Cứ nghĩ đến cảnh họ ôm ấp nhau là tôi muốn lao vào cấu xé cho con người đó phải chịu đau đớn, tủi nhục như tôi.

No comments:

Post a Comment