Thursday 17 September 2015

Hôn nhân nghiệt ngã lấy chồng hơn nửa năm vẫn là gái… còn trinh

Nhiều đêm nằm ôm mặt khóc, tôi khao khát được một lần yêu thương nhưng mọi thứ dường như thật xa xỉ. Lấy chồng hơn nửa năm nhưng tôi vẫn là cô gái… còn trinh.
Tôi – một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố ăn học. Nhà tôi nghèo nên mọi khoản chi tiêu cho cuộc sống bản thân đều do tôi tự thân vận động. Sáng tôi đi học, chiều đến tối tôi đi làm thêm ở quán cà phê. Công việc của tôi là bồi bàn và lau dọn quán. Mọi người ở đây khá quí mến tôi vì tôi chăm chỉ và không hay đòi hỏi nhiều. 4 năm trôi qua tôi vẫn là cô sinh viên cần mẫn, tôi không có thời gian để yêu ai. Tôi may mắn thừa hưởng ở mẹ làn da trắng và vóc dáng cao ráo dễ nhìn. Cũng có nhiều chàng trai tán tỉnh nhưng tôi đã khước từ tất cả mặc dù đôi lúc tôi cũng muốn như bạn bè, muốn có người để thương yêu, dựa dẫm.
Năm cuối đại học lúc tôi chuẩn bị ra trường thì mẹ tôi đổ bệnh phải lên thành phố chữa trị. Bố tôi đã bán hết những tài sản quý giá để chạy chữa cho mẹ nhưng không đủ. Cạnh giường mẹ có 1 bác cũng nằm gần đó, hôm bác ấy ra viện có kéo tôi ra ngoài hành lang và nói: – Bác quan sát con đã lâu, bác thấy con rất chu đáo, ân cần lại dễ thương. Thế con có bạn trai chưa? Tôi thành thật trả lời:
– Dạ con chưa, con không có thời gian để yêu vì còn bận đi làm thêm. Bác ấy nói:
– Vậy con có muốn có một công việc và có tiền chữa bệnh cho mẹ con không? Tôi như người chết đuối vớ được phao, tôi gật đầu rồi bác ấy nói tiếp: – Nếu con đồng ý lấy con trai bác, bác sẽ cho con mọi thứ con muốn. Tôi sửng sốt trước lời đề nghị đó. – Con có thể suy nghĩ thêm, ta cho con 1 tuần để suy nghĩ. Đây là số điện thoại của bác, bao giờ con đồng ý thì hãy liên lạc cho ta. Tôi cầm lấy tờ giấy và lững thững bước đi. Mẹ tôi sắp phải phẫu thuật nhưng giờ chúng tôi lại không có tiền. Tôi cầm tờ giấy lên và gọi cho người phụ nữ đó. Tôi đến chỗ bà ấy và thực sự tôi thấy choáng váng vì nhà bà ấy rất giàu có. Tôi thầm nghĩ: “Sao bà ta giàu thế này mà lại muốn gả con cho một đứa như mình nhỉ”.
Và sau này khi làm dâu của bà rồi tôi mới hiểu được lý do. Chồng tôi bị bệnh tự kỷ, căn bệnh đó khiến anh ta ít nói và cũng không muốn tiếp xúc với ai. Anh ấy như 1 cái bóng vật vờ trong nhà. Đến tắm còn phải giục mãi mới chịu tắm và hầu như anh ta chỉ thích ngủ. Gia đình chồng tôi giàu có nhưng chỉ có 1 cô con gái và 1 người con trai – người đó chính là chồng tôi.
Mẹ tôi đã được mổ thành công, nhưng đổi lại cuộc đời này tôi sống trong cảnh cô đơn, hiu quạnh. Lấy chồng hơn nửa năm nhưng tôi vẫn là gái… còn trinh. Tôi chưa từng được nếm mùi vị yêu đương lẫn chuyện ấy. Bỗng dưng tôi kháo khát của được một người đàn ông yêu thương mình thực sự. Tôi thèm được yêu thương, chở che và hẹn hò. Tôi thấy sợ cảm giác cô đơn mỗi đêm về, nhìn người chồng nằm cạnh mình tôi vừa thương, vừa thấy sợ. Nhiều đêm tôi nằm ôm mặt khóc, cuộc hôn nhân nghiệt ngã này rồi đến bao giờ mới kết thúc. Giờ đây tôi đã có tiền gửi về cho gia đình vì tôi có một công việc như đã hứa và mẹ chồng cũng khá thương tôi. Đôi khi tôi còn có ý định ngoại tình và thậm chí muốn trốn thoát khỏi gia đình đó. Nhưng không thể, vì giữa tôi và mẹ chồng đã có 1 giao kèo. Nếu tôi bỏ đi bà sẽ đến nhà tôi đòi lại số tiền mà bà đã chu cấp bấy lâu nay. Tôi như 1 con chim trong lồng, thèm khát sự tự do nhưng bất lực.

No comments:

Post a Comment