Saturday 19 September 2015

Bát cháo trắng và sự thức tỉnh của người chồng vô tâm về hạnh phúc gia đình

– Cháo dẫu có nấu thế nào cũng phải nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng như vậy, luôn bắt nguồn từ những điều giản dị nhưng quý giá.
Mỗi buổi sáng, đúng 4h20 phút anh thức dậy nhóm lửa và nấu cháo cho vợ. Anh bưng bát cháo thơm phưng phức vào phòng và khẽ gọi vợ dậy.
Cô trở người hỏi một câu có chuyện gì rồi lại ngủ tiếp. Thấy vợ đang ngủ ngon, anh không nỡ gọi nữa, anh ngồi ngắm vợ, rồi lại nhìn đồng hồ. Cô đột nhiên ngồi dậy nhìn đồng hồ, vội vàng mặc quần áo, miệng không ngừng trách anh: “Em sắp muộn giờ làm rồi, sao anh không gọi em dậy sớm?”
Anh nhẹ nhàng bưng bát cháo lại gần vợ: “Vẫn còn sớm mà, em ăn bát cháo này đã rồi hãy đi làm”
Bát cháo trắng không hành không thịt ấy người vợ đã ăn 5 năm nay. Lúc cưới nhau, vì không có tiền nên tiệc cưới của họ tổ chức khá đơn giản, không tiệc rượu và họ thành một gia đình. Đêm tân hôn, anh nấu cho vợ một bát cháo trắng rồi nói: “Dạ dày của em không được tốt, nên ăn nhiều cháo trắng vào”. Cô cảm động, bưng bát cháo ăn một mạch hết nhẵn.
Anh và cô làm việc cùng một công xưởng, cô thường làm ca sáng còn anh thì làm ca tối, 4h sáng anh mới tan làm, 5h30 cô lại đi làm, cứ như thế thời gian họ ở bên nhau chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi.
Việc đầu tiên của anh khi đi làm về là nhóm lửa, bắc nồi nấu cháo trắng cho cô. Vì điều kiện kinh tế lúc đó không cho phép nên anh chỉ nấu được cho cô một nồi cháo trắng nhưng với cô, như vậy là quá đủ rồi.
Về sau, công xưởng làm ăn không thuận lợi, anh nghỉ việc nhưng cuộc sống vẫn trôi qua từng ngày như thế. Anh dựa vào chút tích góp nhỏ của mình, cộng với số tiền cô bán chiếc nhẫn mẹ tặng làm của hồi môn mở một cửa hàng nhỏ. Lợi nhuận thu về không được bao nhiêu nhưng anh rất đầu tư và làm việc vô cùng chăm chỉ. Sau khi tan làm, cô cũng đến giúp anh một tay, lúc vắng khách, họ ngồi trò chuyện cùng nhau, niềm hạnh phúc lúc đó không gì có thể mua được.
Anh nói: “Đợi khi có tiền rồi mình sẽ mở thêm cửa hàng nữa”
Cô đáp lại: “Lúc đó, em sẽ không đi làm nữa mà ngày ngày ở nhà nấu món ngon cho anh ăn”
“Đâu cần em phải nấu, em muốn ăn gì, chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn món đó”
“Không, em muốn ăn cháo trắng anh nấu thôi...”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, niềm hạnh phúc ngập tràn.
Ngày nào cũng vậy, đúng 4h20 anh thức dậy nhóm lửa nấu cháo. Vừa nấu vừa kiểm tra xem cửa hàng còn thiếu những gì, có đôi lúc vì không tập trung nên đã để cháo bị trào ra ngoài. Có một hôm cô thức dậy, nhìn thấy anh đang úp mặt ngủ ngon trên bàn, cô nhẹ nhàng ôm anh. Từ đó trở đi, cô kiên quyết không ăn cháo buổi sáng nữa, người đàn ông của cô đã quá mệt rồi.
Việc kinh doanh của anh ngày càng thuận lợi, anh mở thêm nhiều cửa hàng nhỏ nữa. Cô nghỉ việc và trở thành bà chủ. Họ mua một căn hộ khang trang, khu bếp được lắp đặt hiện đại hơn nhưng thiếu đi mùi vị của bếp củi vì thời gian anh về nhà ăn cơm càng ngày càng ít.
Anh bận rộn với việc giao lưu, tiếp khách nên có những hôm 4h sáng mới về nhà. Mới đầu, cô phàn nàn nhiều: “Anh làm thế không phải là vì gia đình của chúng ta sao? Còn không phải vì muốn em có cuộc sống tốt hơn sao?”. Dần dần cô cũng quen và không nói nhiều nữa.
Không biết từ bao lâu rồi cô không được ăn cháo trắng. Một ngày nọ, anh đến tham dự đám tang của một người bạn thân, anh nhìn thấy cảnh tượng người vợ khóc thảm thiết, vừa khóc vừa nói: “Sau này ai sẽ đưa em đi làm, ai sẽ đón em về, ai sẽ quàng khăn cho em đây?...”
Anh bất giác nghĩ đến cô, nghĩ đến những buổi sáng sớm thức dậy nấu cháo cho cô, khoảng thời gian đó anh vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện.
Xong việc, anh lái xe một mạch về nhà, nhìn thấy cô đang nằm ngủ co ro trên ghế, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt tóc cô, ngắm nhìn cô. Anh lấy chăn đắp cho cô, cô chợt thức giấc, nhìn thấy anh, cô vui mừng rồi nhìn anh âu yếm.
“Anh chưa ăn gì đúng không, em đi làm đồ ăn cho anh nhé!”
“Không, để anh đi nấu cháo trắng cho em”
Cô im lặng nhìn anh một lúc, giọt nước mắt hạnh phúc rơi nhẹ trên tay anh. Hôm đó, vừa nấu cháo anh vừa nghĩ: “Thực ra bát cháo có thêm gì đi nữa cũng đều được nấu từ gạo, hạnh phúc gia đình cũng vậy, nó đều phải bắt nguồn từ những điều giản dị nhất”.

No comments:

Post a Comment