Showing posts with label hon nhan. Show all posts
Showing posts with label hon nhan. Show all posts

Thursday 17 September 2015

Hôn nhân nghiệt ngã lấy chồng hơn nửa năm vẫn là gái… còn trinh

Nhiều đêm nằm ôm mặt khóc, tôi khao khát được một lần yêu thương nhưng mọi thứ dường như thật xa xỉ. Lấy chồng hơn nửa năm nhưng tôi vẫn là cô gái… còn trinh.
Tôi – một cô gái tỉnh lẻ lên thành phố ăn học. Nhà tôi nghèo nên mọi khoản chi tiêu cho cuộc sống bản thân đều do tôi tự thân vận động. Sáng tôi đi học, chiều đến tối tôi đi làm thêm ở quán cà phê. Công việc của tôi là bồi bàn và lau dọn quán. Mọi người ở đây khá quí mến tôi vì tôi chăm chỉ và không hay đòi hỏi nhiều. 4 năm trôi qua tôi vẫn là cô sinh viên cần mẫn, tôi không có thời gian để yêu ai. Tôi may mắn thừa hưởng ở mẹ làn da trắng và vóc dáng cao ráo dễ nhìn. Cũng có nhiều chàng trai tán tỉnh nhưng tôi đã khước từ tất cả mặc dù đôi lúc tôi cũng muốn như bạn bè, muốn có người để thương yêu, dựa dẫm.
Năm cuối đại học lúc tôi chuẩn bị ra trường thì mẹ tôi đổ bệnh phải lên thành phố chữa trị. Bố tôi đã bán hết những tài sản quý giá để chạy chữa cho mẹ nhưng không đủ. Cạnh giường mẹ có 1 bác cũng nằm gần đó, hôm bác ấy ra viện có kéo tôi ra ngoài hành lang và nói: – Bác quan sát con đã lâu, bác thấy con rất chu đáo, ân cần lại dễ thương. Thế con có bạn trai chưa? Tôi thành thật trả lời:
– Dạ con chưa, con không có thời gian để yêu vì còn bận đi làm thêm. Bác ấy nói:
– Vậy con có muốn có một công việc và có tiền chữa bệnh cho mẹ con không? Tôi như người chết đuối vớ được phao, tôi gật đầu rồi bác ấy nói tiếp: – Nếu con đồng ý lấy con trai bác, bác sẽ cho con mọi thứ con muốn. Tôi sửng sốt trước lời đề nghị đó. – Con có thể suy nghĩ thêm, ta cho con 1 tuần để suy nghĩ. Đây là số điện thoại của bác, bao giờ con đồng ý thì hãy liên lạc cho ta. Tôi cầm lấy tờ giấy và lững thững bước đi. Mẹ tôi sắp phải phẫu thuật nhưng giờ chúng tôi lại không có tiền. Tôi cầm tờ giấy lên và gọi cho người phụ nữ đó. Tôi đến chỗ bà ấy và thực sự tôi thấy choáng váng vì nhà bà ấy rất giàu có. Tôi thầm nghĩ: “Sao bà ta giàu thế này mà lại muốn gả con cho một đứa như mình nhỉ”.
Và sau này khi làm dâu của bà rồi tôi mới hiểu được lý do. Chồng tôi bị bệnh tự kỷ, căn bệnh đó khiến anh ta ít nói và cũng không muốn tiếp xúc với ai. Anh ấy như 1 cái bóng vật vờ trong nhà. Đến tắm còn phải giục mãi mới chịu tắm và hầu như anh ta chỉ thích ngủ. Gia đình chồng tôi giàu có nhưng chỉ có 1 cô con gái và 1 người con trai – người đó chính là chồng tôi.
Mẹ tôi đã được mổ thành công, nhưng đổi lại cuộc đời này tôi sống trong cảnh cô đơn, hiu quạnh. Lấy chồng hơn nửa năm nhưng tôi vẫn là gái… còn trinh. Tôi chưa từng được nếm mùi vị yêu đương lẫn chuyện ấy. Bỗng dưng tôi kháo khát của được một người đàn ông yêu thương mình thực sự. Tôi thèm được yêu thương, chở che và hẹn hò. Tôi thấy sợ cảm giác cô đơn mỗi đêm về, nhìn người chồng nằm cạnh mình tôi vừa thương, vừa thấy sợ. Nhiều đêm tôi nằm ôm mặt khóc, cuộc hôn nhân nghiệt ngã này rồi đến bao giờ mới kết thúc. Giờ đây tôi đã có tiền gửi về cho gia đình vì tôi có một công việc như đã hứa và mẹ chồng cũng khá thương tôi. Đôi khi tôi còn có ý định ngoại tình và thậm chí muốn trốn thoát khỏi gia đình đó. Nhưng không thể, vì giữa tôi và mẹ chồng đã có 1 giao kèo. Nếu tôi bỏ đi bà sẽ đến nhà tôi đòi lại số tiền mà bà đã chu cấp bấy lâu nay. Tôi như 1 con chim trong lồng, thèm khát sự tự do nhưng bất lực.

Saturday 12 September 2015

Sau lời thú tội cay đắng của vợ tôi đã đóng sầm cửa lại và ôm chặt lấy em

Vợ tôi khóc nấc lên từng tiếng, ánh mắt đầy căm hận, có lẽ cô ấy đau lắm. Sau khi nghe lời thú tội cay đắng của vợ tôi đã chạy ra đóng sầm cửa lại vì sợ mọi người nghe thấy tiếng em khóc rồi tôi ôm chặt lấy em.
Tôi và vợ yêu nhau hơn 1 năm thì kết hôn. Hai vợ chồng trẻ sống với nhau khá hạnh phúc nhưng mà thiếu thốn trăm bề. Đồng lương công nhân chẳng đáng là bao nên chưa dám sinh con ngay.
Trong khi đang loay hoay tìm cách làm kinh tế thì may mắn lúc ấy công ty tôi có đợt đưa công nhân đi làm công trình ở vùng cao với thu nhập khá hấp dẫn. Tôi đã về bàn với vợ:
- Hay anh xin đi đợt này nhé.
- Vất vả lắm, em sợ anh kiệt sức mất.
- Không sao đâu. Cố gắng 3 năm về mình sẽ có một khoản kha khá, lúc ấy sẽ sinh con và xây nhà và mới có thể lo cho con cái đàng hoàng được.
Vậy là vợ đồng ý. Ngày tôi đi cô ấy khóc như mưa, thật lòng tôi chẳng muốn xa người vợ trẻ vừa mới cưới chưa đầy nửa năm nhưng mà hoàn cảnh bắt buộc, tất cả vì tương lai. Năm đầu tiên tôi được về ăn Tết, hai vợ chồng gặp nhau mừng khôn tả. Nhưng cũng chỉ được ở vẻn vẹn với nhau có 3 ngày tôi lại phải đi ngay. Chúng tôi vẫn kế hoạch, đợi tôi kết thúc xong công trình này thì mới sinh con. Năm thứ hai thì không được về. Nhớ vợ không chịu được, vợ điện thoại vẫn dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe “Chỉ một năm nữa thôi anh à”. Được sự động viên của vợ, tôi lại cố gắng làm ngày làm đêm. Một tháng sau, đột nhiên tôi nhận được điện thoại của chị gái: - Chú cứ hùng hục làm chẳng biết gì. Không cẩn thận vợ ở nhà theo giai đấy. - Chị nói thế là sao? - Tôi nghe người ta đang kháo nhau cô ấy bồ bịch với thằng An làm cùng công ty đấy. Tối ấy tôi tức tốc gọi về cho vợ. Qua điện thoại vợ tôi thút thít: “Không có chuyện đó đâu anh, oan cho em. Em không phản bội anh đâu. Xin anh hãy tin em”. Công việc đang giai đoạn nước rút tôi cũng không thể nào về ngay được. Với lại sự việc cũng chẳng có gì. Tôi cũng nghĩ có thể là hiểu lầm thôi. Tôi vẫn tin tưởng vợ mình. Nhưng để quản lý vợ chặt hơn thỉnh thoảng tôi lại tìm cách gọi những cuộc gọi bất ngờ để kiểm tra cô ấy. Sau đó cũng không thấy chị tôi gọi gì nữa. Bẵng đi một thời gian, một hôm tôi lại nhận được cú điện thoại của chị gái:
- Chị nói rồi mà chú chẳng chịu nghe chị gì cả. Vợ chú nó chửa rồi. Đang ôn ọe kia kìa. Chú không mau mà về đi để nó bêu xấu mặt gia đình mình với thiên hạ à.
- Thật không chị?
- Tôi lại còn đùa chú ư.
Tôi lại vội vàng gọi cho vợ. Đầu máy bên kia vợ tôi im lặng, tôi biết cô ấy đã thú tội. Như con thú bị thương tôi gào lên trong đau đớn. Hôm sau tôi xin phép công ty cho nghỉ 1 tuần về giải quyết việc gia đình. Tôi đã nghĩ về chắc chẳng lên lại nữa, còn gì nữa đâu mà làm với ăn.
Bước chân tới nhà, nhìn thấy vợ đứng ở sân tôi đã tặng ngay cô ấy một cái tát. - Đồ đàn bà khốn nạn.
- Em xin lỗi, em không xứng đáng với anh. Gia đình tôi đã có 1 buổi họp gia đình ngay sau đó. Tất cả nhất trí trả vợ tôi về nhà đẻ, chỉ còn chờ quyết định của tôi. Tôi vẫn chưa đưa ra ý kiến gì, thật lòng tôi vẫn rất yêu và thương vợ nhưng cô ấy đến mức này thì tôi cũng không thể chịu được nữa. Tối ấy trong phòng ngủ của hai vợ chồng, tôi đã nói với cô ấy:
- Cô còn gì để nói nữa không?
- Em xin lỗi. Nhưng nếu anh cho em cơ hội nói thì em xin nói rõ mọi chuyện với anh. Sau đó anh quyết định thế nào em cũng xin nghe.
Rồi vợ tôi kể trong nước mắt:
“Sau khi anh về ăn tết năm đầu và đi được một thời gian thì anh An làm cùng công ty có ý định tán tỉnh em. Nguyên nhân bắt đầu từ cái lần em bị hỏng xe và anh ấy đẩy giúp xe của em về nhà. Sau đó nhiều lần anh ấy cứ đợi em về cùng rồi bắt chuyện nhưng em chẳng chú ý gì cả. Chính những lần đó mọi người đều nhìn thấy nên mới có chuyện đến tai chị Hòa (chị gái tôi) và bố mẹ.
Biết em không đồng ý anh ta đã bày kế hãm hại hại em. Trong một lần em làm thêm về muộn, đến đúng đoạn đường vắng thì anh ta phục sẵn và chặn xe em. Lúc thấy người em hoảng quá đi chậm lại nhưng khi nhìn thấy người quen thì em dừng xe. Anh ta bảo xin đi nhờ vì xe hỏng, chiếc xe của anh ta vẫn dựng bên đường. Em ngu quá tin người nên xuống xe, không ngờ ngay lập tức anh ta khống chế em rồi đưa em vào gốc cây gần đó dở trò đồi bại dù em đã cố gắng kháng cự nhưng không thoát được. Sự việc sau này thế nào thì anh đã rõ. Em có tội với anh, em không dám làm con dâu bố mẹ nữa. Có lẽ em cũng không thể giữ đứa bé này lại được, em hận hắn ta”.
Vợ tôi khóc nấc lên từng tiếng, ánh mắt đầy căm hận, có lẽ cô ấy đau lắm. Sau khi nghe lời thú tội cay đắng của vợ tôi đã chạy ra đóng sầm cửa lại vì sợ mọi người nghe thấy tiếng em khóc rồi tôi ôm chặt lấy em.
“Anh hiểu cả rồi. Tại anh, tại anh để em ở nhà một mình nên mới xảy ra cơ sự này. Anh sẽ không bỏ rơi 2 mẹ con em đâu. Ông trời đã muốn nó xuất hiện trên cõi đời này thì em phải sinh con chứ đừng có bỏ nó. Nó sẽ có một người bố tốt chứ không phải là ông bố khốn nạn kia”. Em lại gục vào vai tôi nức nở.
Sáng hôm sau, khi nghe quyết định của tôi mọi người trong gia đình ai cũng há hốc mồm, cứ nghĩ vợ tôi đã bỏ bùa cho tôi. “Con quyết định rồi, con sẽ không bỏ vợ, đứa bé trong bụng sẽ là con của con, nó không có tội gì cả. Xin mọi người hãy cứ coi vợ con như con cái trong nhà”.
Sau lần ấy tôi lại quay trở lại làm việc. Trong thời gian vợ tôi chửa ở nhà đã gặp rất nhiều khó khăn áp lực từ gia đình tôi nhưng cô ấy vẫn vượt qua. Ngày vợ tôi sinh con trai cũng là lúc tôi trở về, cô ấy mừng rơi nước mắt.
Nhờ có số tiền sau 3 năm đi làm xa chúng tôi đã mua được nhà và ra ở riêng. Số tiền còn lại sau đó tôi mở cửa hàng tạp hóa cho vợ bán ngay tại nhà, cô ấy không phải đi làm đêm hôm như trước nữa.
Đã 5 năm trôi qua chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc và có thêm một cô con gái. Có lần vợ bảo đẻ nữa nhưng tôi từ chối. “Có đủ nếp, đủ tẻ rồi còn gì. Giờ nuôi chúng cho tốt là được em à”. Tôi biết vợ áy náy vì đứa con trai lớn không phải là giọt máu của tôi nhưng tôi gạt đi: “Từ sau đêm ấy, anh đã coi nó là con mình rồi mà, em cứ lăn lăn làm gì thế”. Vợ lại gục vào vai tôi, khẽ thầm thì: “Cảm ơn anh đã thương mẹ con em hết lòng”.