Showing posts with label truyện hay. Show all posts
Showing posts with label truyện hay. Show all posts

Thursday 17 September 2015

Tự ti trước vợ, nhu nhược trước gia đình, tôi đã để kẻ khác nuôi con mình

Càng sống bên em, tôi lại càng tham lam, muốn chiếm hữu em nhiều hơn, đợi chờ nhiều hơn, chỉ mong sao em li dị, trở về sống bên tôi, tôi muốn bù đắp lại. Nhưng em luôn từ chối, tôi lại không đủ mạnh mẽ để dứt khoát với em.
Tôi 41 tuổi, đã có 2 con trai đã lớn, một đứa 21, một đứa 19 tuổi, đều đang học Đại học. Tôi và mẹ của 2 con quen nhau từ khi còn bé tí. Ngoại hình tôi cũng được, tính tình chịu khó, chăm chỉ, mỗi tội học dốt. Cô ấy trông bình thường nhưng nhìn duyên với nụ cười má lúm đồng tiền, có nét hơi tây tây với cái cằm chẻ và học giỏi có tiếng.
Gia đình tôi khá giả, anh em họ hàng hầu hết đều xuất khẩu lao động đi Nhật Bản, Hàn Quốc và Malaysia. Tôi cũng từng sinh sống và làm việc tại Hàn Quốc 8 năm trước khi mở cửa hàng buôn bán riêng. Tôi thích và yêu em từ khi là học sinh lớp 7. Gia đình em thì nghèo khó, mẹ hay ốm yếu, bố em hồi trẻ phiêu bạt Nam Bắc kiếm kế sinh nhai nuôi vợ con. Nhưng mẹ tôi mới là rào cản lớn nhất ngăn cản tình duyên của bọn tôi.
Ngày xưa, bố tôi từng yêu dì ruột em trước khi lấy mẹ tôi. Cậu ruột em lại lấy em mẹ tôi. Thời đó, vì rượu chè, cờ bạc, khi say cậu hay đánh dì tôi đến nỗi sẩy thai. Sau này họ li dị, dì tôi đi kinh tế rồi lập gia đình ở Tây Nguyên, còn cậu em cũng lập nghiệp ở trong Nam. Chính vì những nguyên nhân đó mà bên nhà ngoại tôi và em thù hằn nhau, mẹ tôi căm ghét, thù địch gia đình em.
Số trời hành hạ, tôi lại yêu điên cuồng người con gái mà mẹ tôi ghét nhất. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, thi đại học trượt, tôi đi học nghề rồi xuất khẩu lao động sang Hàn Quốc. Ban đầu, gia đình đã chạy vạy cho tôi sang Nhật, nhưng sau khi biết em đi du học bên Hàn thì tôi một mực đòi đi Hàn bằng được. Em vì học giỏi, thi đậu ngành ngoại ngữ, nên sau 1 học kỳ được học bổng đi du học, em sang trước tôi hơn nửa năm.
Hồi ấy, phong trào học ở quê tôi không được như bây giờ, em là người đầu tiên được đi học ở nước ngoài, hiện tại gia đình em có 3/4 chị em đều đã từng được du học ở nước ngoài, vì thế chuyện về nhà em giống như một “huyền thoại” ở quê tôi vậy. Ở quê, vốn yêu em đơn phương, vì tôi lúc nào cũng mang mặc cảm mình dốt nát, kém cỏi hơn. Nhưng cái nhiệt huyết, đam mê tuổi trẻ khiến tôi luôn muốn được gần người mình yêu, dù là không đến với nhau cũng chấp nhận.
Từ ngày sang xứ người, thiếu thốn tình cảm gia đình thì tình yêu tôi dành cho em càng lớn, em giống như là cả thế giới, là báu vật vô giá nhất trên đời mà tôi có. Hai đứa cách nhau 3 thành phố, nhưng mỗi khi có dịp dù chỉ 1 ngày được nghỉ, cứ vài tuần tôi lại đón tàu điện sang thăm em. Rồi bọn tôi yêu nhau, quãng thời gian được sống bên em là quãng thời gian đẹp nhất trong đời.
Sau vài tháng, chúng tôi đi quá giới hạn, sau đó em có thai. Dù biết cuộc sống phía trước có vô vàn khó khăn, nhiều thứ cần phải đối mặt, nhưng chúng tôi quyết định giữ con lại. May là em chửa “giấu bụng” và lại vào mùa đông nên không bị phát hiện. Chúng tôi may mắn được bà chủ nhà trọ người Hàn Quốc thương yêu đùm bọc, nhận làm con nuôi, chăm sóc con tôi như cháu ruột của bà. Khi ấy, tôi chưa hết hạn hợp đồng với công ty, nên mỗi khi được nghỉ là lật đật chạy về thăm 2 mẹ con, sau khi hết hạn 3 năm tôi chuyển đến sống cùng em và con, chúng tôi có thêm một cháu trai nữa sinh đúng vào mùa tuyết rơi.
Quãng thời gian ở Hàn, tôi đã làm việc rất vất vả, rất chăm chỉ, mối ngày làm từ 8h sáng tới hơn 10h đêm, có hôm tới 1,2h sáng mới về kể cả dưới cái rét căm căm, tuyết rơi dày đặc bên xứ người. Cuộc sống cơ cực là thế, nhưng mỗi lần về căn phòng trọ nhỏ, thấy con ngủ ngon và em vẫn nằm đợi mình, lòng tôi thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Phần về em, ngoài học bổng em cũng đi làm thêm, là người biết tằn tiện, nên ngoài gửi tiền về nước đều đặn, chúng tôi vẫn có ít dư dả làm vốn. Hai đứa cũng không có thời gian cho nhau nhiều, lại vướng con mọn nên cũng không khi nào cãi nhau. Có điều, càng sống với em, tôi càng cảm thấy mặc cảm. Dù cũng kiếm ra tiền, nhưng tôi vẫn là lao động chân tay, ít chữ. Em thì học giỏi, học lên Thạc sĩ, Tiến sĩ.
Thời gian ấy, người xa xứ hay chuộng điện thoại, chát chít, lên mạng tán gẫu với nhau, tôi thì không biết tí tẹo nào về máy vi tính. Tôi không có thời gian để học, cũng không có tư duy để học, với lại tôi có cả thế giới để quan tâm ở bên, nên cũng không liên lạc ai nhiều, mãi cho đến sau này con trai lớn chỉ dạy cách sử dụng máy tính và điện thoại cảm ứng mới biết thế nào là công nghệ.
Hổi đó, mỗi lần em gõ bàn phím cạch cạch hay vùi đầu vào sách vở thức trắng đêm vì làm luận án, thi cử, tôi lủi thủi trông con mà lòng cảm thấy mình sao mà hèn kém. Một phần lý do em cố gắng học thật tốt là để được ở lại nhưng em càng học cao, sự tự ái trong tôi càng lớn. Không biết từ lúc nào trong đầu tôi hình thành ý nghĩ giải thoát cho em, để em tìm được người phù hợp với mình hơn.
Khi con trai lớn sắp lên 7 tuổi, tôi cũng đã tích cóp được một số vốn để về mở một cửa hàng. Tôi quyết định đưa con về nước để làm giấy khai sinh và cho chúng được đi học. Nhờ mẹ nuôi bảo lãnh, tôi đưa con về nước an toàn, em ở lại thêm mấy tháng hoàn tất khóa học.
Lúc cả nhà đón tôi ở sân bay, mẹ tôi đã phát hoảng khi thấy tôi dẫn theo 2 con về cùng với một người phụ nữ Hàn lớn tuổi. Mẹ tôi vốn là người tháo vát, ma lanh, giỏi thu vén, nhưng đanh đá, chua ngoa số một. Biết chuyện em là mẹ của con tôi, không chỉ thấy mặt tôi là chửi, bà còn làm ầm ĩ cả bên nhà em, mắng nhiếc, sỉ vả, nhục mạ, đay nghiến đủ cả.
Thời gian đầu về nước, thay vì hạnh phúc như những người đồng hương khác được nhiệt nhiệt chào đón, cuộc sống với tôi như địa ngục vậy. Bố mẹ em suy sụp tới nỗi hai ông bà phải nằm viện. Tôi xấu hổ không dám tới nhà em, chỉ đến thưa chuyện và nhờ bố em đi làm khai sinh cho con. Làng xóm bàn tán, mẹ và họ hàng đay nghiến, mệt mỏi nhất là đưa con về đúng mùa hè, trời nắng gắt 37, 38 độ, chúng không thích nghi kịp, hai đứa cứ thay nhau nằm bệnh viện lại chỉ bám lấy bố, không cho một ai đụng vào.
Chưa hết, thức ăn lạ miệng, cái gì cũng không quen, không ăn, đứa nào đứa nấy xanh như tàu lá chuối. Thằng em suốt ngày khóc lóc đòi mẹ, cứ tối đến là nằng nặc đòi sờ ti mẹ, có đêm cắn ti bố sưng vù chảy máu. Ôm con vào lòng, thương con, nhớ em mà lòng kìm nén nhiều áp lực, có lúc bật khóc.
Một khi thằng đàn ông quyết tâm bạc với người phụ nữ của hắn thì có lẽ không ai bạc bẽo hơn được. Tôi đã đối xử với em bạc không thể tưởng tượng được. Không phải vì gia đình phản đối, cũng không phải không thương em và con mà vì muốn tốt cho em, muốn để em có cuộc sống tương lai tốt đẹp hơn nên tôi chia tay em.
Tôi mở một cửa hàng trên thị trấn. Còn em sau khi về nước thì ở lại Thủ đô đi dạy ở trường cũ. Được một thời gian thì em chuyển hẳn vào Nam, lập gia đình. Tôi ở vậy gà trống nuôi con, yêu quý và phụng dưỡng bố mẹ em như con rể của họ. Từ ngày mẹ em mất vì ung thư, bố em gầy còm, vò võ sống một mình, tôi thương ông nhiều hơn. Con cái ông thoát li, có bảo đón ông lên phụng dưỡng nhưng ông vẫn thích sống ở quê, lấy nuôi bò làm thú vui.
Hai con tôi yêu thương bên ngoại nhiều hơn nội, mẹ tôi cũng không mấy để tâm đến cháu. Em lập gia đình, có thêm một trai một gái, gia đình chồng bề thế, vợ chồng thành đạt, em vẫn một tháng đôi lần bay ra thăm nhà và bố con tôi. Con tôi cũng hiểu chuyện, chúng vẫn luôn coi như mẹ đi làm ăn xa, ơn trời chúng được hưởng thông minh từ mẹ. Nhiều lúc tôi cũng muốn lập gia đình, nhưng đợi các con trưởng thành xong mới tính. Thật ra, dù em lấy chồng, mối quan hệ của tôi với em chưa chấm dứt, mỗi lần gặp nhau, chúng tôi vẫn lao vào nhau như những kẻ đói khát, nhiều khi bọn tôi ôm nhau khóc. Tôi luôn có cảm giác tội lỗi với chồng em, nhưng tôi lại không thể vứt bỏ được tình cảm dành cho em, nỗi nhớ em khiến tôi trở thành kẻ thứ 3 hèn yếu, nhu nhược và day dứt. Bao nhiêu lần muốn chấm dứt, nhưng cứ hễ gặp em là tôi như quên hết mọi thứ trên đời. Tôi cứ lặng lẽ sống kiếp người tình nửa công khai, nửa bí mật của em suốt hơn chục năm qua, chăm sóc hai báu vật quý giá của chúng tôi mà không một lời kêu than và hối tiếc. Mọi chuyện có lẽ vẫn thế trôi đi, cho đến hơn 1 năm trước. Khi tôi nhận được điện thoại của con trai lớn, đang sống và học gần em, nó bảo tôi phải vào gấp. Lật đật bay vào gặp con mới biết sự thật kinh hoàng. Đứa con trai 3 tuổi của em đang nguy kịch, phải cấp cứu vi ngã cầu thang do ôsin bất cẩn. Lúc ấy, con tôi bảo: mẹ bảo con truyển máu cho em, không mua máu bệnh viện vì mẹ sợ em bị lây bệnh, cu Tin là em ruột con bố ạ.
Tôi bảo con, nó là em cùng mẹ khác cha thì cũng là em ruột con mà. Nhưng nó lại trả lời rằng không đâu, nó là con bố vì chồng mới của mẹ bị “bóng”. Cả bé Bông tức con gái lớn của em cũng là con bố nữa, mẹ bảo thế. Tôi quá bất ngờ, không thể tin vào tai mình nữa, cứ lặp đi lặp lại hỏi con.
Tôi đến gặp chồng em, anh ta nói em biết chuyện này ngay từ đầu vì gia đình danh giá ấy cần vỏ bọc, em cũng cần vỏ bọc. Họ thương yêu em và 2 đứa con như ruột thịt, ba má chồng em có thể chấp nhận chúng tôi qua lại nhưng không đồng ý li dị. Vợ chồng em giống như 2 người bạn tri kỉ, anh ta quan tâm và yêu thương con chân tình dù biết rằng đó không phải giọt máu của mình. Anh ta nói kể cả họ có li hôn, anh ta cũng sẽ quyết dành quyền nuôi con, cho dù vợ chồng họ chưa từng gần gũi thể xác nhưng về pháp lý và thực tế chúng vẫn là con anh ta.
Con tôi bảo, mỗi lần đến chơi thấy gia đình họ chiều chuộng con cháu và tính cách của 2 đứa nhỏ, nó sợ lớn lên chúng sẽ hư. Tôi buồn và suy nghĩ nhiều, không biết khi con lớn lên, biết sự thật, chúng sẽ như thế nào. Từ ngày biết chuyện, không ngày nào là yên lòng, giận mình, thương mẹ con em, mọi chuyện tại tôi mà ra. Từ khi đứa thứ 2 vào đại học, tôi sống cô độc một mình, tất bật với việc buôn bán, rồi lại lủi thủi một mình ra vào, tôi suy nghĩ nhiều hơn, trằn trọc mất ngủ suốt.
Đang ở tuổi sung mãn của đàn ông, nhiều lúc bản thân có những đòi hỏi và ham muốn nhiều. Cũng có lúc muốn lấy vợ về vui cửa vui nhà để bớt cô đơn. Có người mai mối cho vài đám, nhưng cứ lần lữa chẳng thích ai cả. Trước giờ tôi chí thú làm ăn, ít tụ tập, không rượu chè, chỉ lo nuôi con ăn học, tiền bạc làm ra đều để dành dụm tích cóp cho con, bản thân không chi tiêu gì thành thử tôi rất ít bạn bè.
Thời gian rảnh rỗi, tôi lên mạng chát chít tìm thú vui, được vài bữa lại chán. Hình như cái tôi kiên trì nhất là chờ đợi em về mỗi tháng vài ba lần, mỗi lúc ấy, tôi giống như trời hạn mong mưa, rồi lại rơi vào hố sâu hụt hẫng khi phải xa em. Càng sống bên em, tôi lại càng tham lam, muốn chiếm hữu em nhiều hơn, đợi chờ nhiều hơn, chỉ mong sao em li dị, trở về sống bên tôi, tôi muốn bù đắp lại. Nhưng em luôn từ chối, tôi lại không đủ mạnh mẽ để dứt khoát với em. Cuộc sống của tôi bây giờ có phải là bệnh hoạn hay không, tôi cũng không biết sao nữa…

Saturday 12 September 2015

Bị Bạn Của Bố Chồng Gạ “Đổi Tình Lấy Công Việc"

Sau thời gian nghỉ dài chăm con, chị nằng nặc đòi đi làm. Thế nhưng sự cố bất ngờ đó khiến chị muốn ở nhà đẻ thêm đứa nữa, khỏi đi làm.
Anh chị yêu nhau từ hồi học đại học, đến khi chị tốt nghiệp cũng là lúc đám cưới được tổ chức linh đình, không lâu sau đó chị sinh con. Chồng chị thì đã có một công việc ổn định, hứa hẹn nhiều thăng tiến; còn chị muốn đi làm nhưng cả nhà chồng khuyên chị nên ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con, không tội gì mà phải vất vả khi kinh tế gia đình đầy đủ.
Đúng là chị có một đời sống tình cảm khá viên mãn, một cuộc sống vật chất dư thừa nhưng vẫn cảm thấy thiếu thốn và trống vắng. Trong thâm tâm, chị cảm thấy có lỗi với bố mẹ và gia đình mình, chăm chút, hy sinh cho con ăn học thành người, giờ thì chỉ là một bà nội trợ. Chị cũng tiếc cho tấm bằng cử nhân loại giỏi của mình, đúng hơn là tiếc cho mình. Vậy nên khi con vào học mẫu giáo thì chị quyết định đi xin việc, mặc gia đình chồng ngăn trở.
Tuy nhiên, xin việc làm thời buổi này chẳng dễ dàng gì. Chị hạ thấp dần tiêu chuẩn của mình và cuối cùng là chỉ cần việc ở một công ty tầm tầm nào đó, nhưng mãi cũng không xong. Anh chồng thấy vợ chạy ngược chạy xuôi, hôm nào cũng phấn son trang điểm nhăm nhăm cho những cuộc phỏng vấn thì cũng sốt ruột, vợ chồng đã có lúc bất hòa, lạnh nhạt.
Chỉ riêng ông bố chồng có chút thông cảm với con dâu nên hứa sẽ giúp chị. Ông gặp người bạn là quan chức ngành văn hóa, rất dễ dàng để chị đảm nhận một vị trí đúng nghề được đào tạo. Mọi việc xong xuôi, chị chỉ chờ ngày đi làm.
Để cảm ơn ông bạn, một tối bố chồng dẫn cả gia đình đến nhà ông bạn. Đó là một ngôi biệt thự kiểu cổ, kín cổng cao tường, chỉ có hai ông bà sống với nhau, con cái hoặc đã ra ở riêng, hoặc đang du học nước ngoài. Chuyện trò được một lúc, chủ nhà bảo mọi người cứ trò chuyện, mời chị lên phòng làm việc gặp riêng ông. Sau khi đóng chặt cửa phòng, ông đặt thẳng vấn đề “đổi tình lấy công việc” rồi lao vào ôm lấy chị, hôn chị nồng nàn và hẹn chị ngày mai đến thăm quan cơ quan, nơi chị sẽ làm việc.
Chị rời khỏi căn phòng đó như người mộng du. Chồng chị, vốn không quan tâm lắm đến thái độ của vợ nhưng cũng nhận ra, anh hỏi chị bị làm sao, rồi cũng chẳng chú ý nữa. Chỉ đến hôm sau, trong bữa cơm, ông bố chồng nhắc nhở chị đến cơ quan ông bạn như lời hẹn. Chị trả lời dứt khoát là đã nghĩ lại rồi, bây giờ việc quan trọng là chăm con và chuẩn bị sinh đứa thứ hai, việc đi làm tạm gác lại đã.
Bà mẹ chồng tỏ vẻ mừng rỡ không giấu giếm, chồng chị thản nhiên nghĩ đó là việc đương nhiên, chỉ có ông bố chồng nhíu mày suy nghĩ. Và, có lẽ chỉ mình ông, ngoài chị, biết được lý do tại sao chị đột ngột từ bỏ ý định đi làm của mình khi chắc chắn đã có một công việc phù hợp./.

Thursday 10 September 2015

Cái Giá Phải Trả Cho Tội Ngoại Tình Quá Đắt

Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh.
Giá như ngày đó tôi cứ an phận làm một người vợ tốt biết chăm lo cho gia đình và yêu thương chồng thôi thì có lẽ cuộc sống đã không trở nên ngột ngạt và cay đắng như bây giờ. Dù thời gian đã trôi đi quá xa, đã hơn 5 năm kể từ ngày ly hôn nhưng mỗi khi nhớ về những ngày đã qua ấy tôi vẫn không thể ngăn nổi giọt nước mắt.
Trước đó tôi cũng đã từng được sống trong hạnh phúc, là một người con gái xinh đẹp có học thức lại lấy được người đàn ông mình yêu thương, tài giỏi. Vậy mà cuối cùng chính tay tôi đã phá tan hạnh phúc đó, lừa dối chồng suốt một năm trời.
Sau khi tốt nghiệp đại học tôi vội vàng lên xe hoa, lấy người đàn ông tôi từng theo đuổi suốt 2 năm. Ngỡ tưởng chỉ cần lấy được người mình yêu, cùng nhau vun đắp hạnh phúc tương lai rồi sinh con đẻ cái là cuộc đời viên mãn rồi. Vậy mà sau khi lấy chồng được hai năm chính tôi lại là người thay đổi. Mặc cho chồng vất vả lăn lộn bên ngoài kiếm tiền tôi cứ mặc sức tiêu xài, mua sắm, làm đẹp… giao du với những người quyền quý, chịu chơi.
Ban đầu tôi chán nản vì chồng thường xuyên đi công tác xa nhà, sau này lại càng thất vọng hơn vì ngoài việc kiếm tiền thì chồng tôi là một người đàn ông khô khan, mặc dù phải thừa nhận anh là người đàn ông mẫu mực, chung thủy, thật thà và hiền. Nhưng chính những tính cách đó tạo khiến anh trở nên “cứng như tượng”, không một chút lãng mạn. Ngay như những ngày lễ, ngày sinh nhật vợ anh cũng chẳng mảy may quan tâm. Ngoài công việc, những chuyến bay suốt ngày này qua ngày khác ra thì anh chẳng cần biết vợ mình thích gì, muốn gì, cần gì…
Lấy chồng được 1 năm nghe lời khuyên của chồng “em làm lương tháng đâu được bao nhiêu, đi lại vất vả. Cứ ở nhà chăm sóc sức khỏe, làm đẹp. Chuyện tiền bạc cứ để anh lo” nên tôi bắt đầu nghỉ việc, quanh quẩn ở nhà. Một thời gian sau tôi cảm thấy chán ngán với cuộc sống nhàn hạ này, ngày nào cũng quanh quẩn bếp núc, nấu hết món này đến món kia rồi lại lủi thủi ăn một mình, gia đình nội ngoại đều định cư bên nước ngoài nên ngoài chồng ra tôi không còn biết đi đâu. Cuối cùng tôi tự tìm cho mình những thú vui mới.
Ban đầu là lên mạng tìm kiếm bạn bè, hầu hết họ đều là những người phụ nữ thiếu thốn tình cảm, và dư thừa về tiền bạc. Sau đó tôi tích cực tham gia vào những hoạt động của họ như ăn uống, tám chuyện, rồi đến rượu chè, quán bar… Cứ thế tôi bước chân vào con đường ngoại tình lúc nào không hay.
Tôi chìm đắm trong những mối tình vụng trộm, suốt 1 năm không biết đã có bao nhiêu người đàn ông từng đi qua cuộc đời tôi. Đến như vậy mà chồng tôi vẫn tin tưởng tuyệt đối ở tôi. Điều này càng khiến tôi thất vọng, tôi tiếp tục tìm đến và ngã vào lòng những gã đàn ông đó như để thảo mãn cơn khát thèm tình cảm.
Sau 1 năm lừa dối chồng, vụng trộm bên ngoài tôi đã phải tự mình đi giải quyết những hậu quả của những đêm ân ái đó. Cuối cùng thì cái giá phải trả cho người phụ nữ không biết giữ đạo làm vợ như tôi là quá đắt. Sau lần phá thai thứ 3, bác sĩ kết luận tôi không thể có con, cả cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong cô độc. Tôi đau đớn, dằn vặt bản thân, vậy mà chồng tôi vẫn không hề hay biết, thấy tôi ốm anh xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc.
Quãng thời gian đó tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chồng, tôi sợ ánh mắt chồng, sợ cả sự quan tâm chăm sóc ấy. Nỗi đau đớn của người phụ nữ không thể mang thai có lẽ chẳng ai có thể thấu hiểu được hết. Rất nhiều lần tôi tìm đến cái chết để quên đi tất cả quá khứ, để không phải chịu đựng nỗi đau này nữa. Nhưng chẳng lần nào tôi dám xuống tay, cuối cùng tôi cũng chỉ là người phụ nữ yếu đuối, tham sống sợ chết. Có lẽ duy chỉ có việc tôi chủ động đề nghị ly hôn và thú nhận tất cả tội lỗi với chồng là điều khiến tôi thanh thản nhất.
Tôi còn nhớ như in ánh mắt chồng, sự căm phẫn trong lòng anh lúc biết rõ sự thật. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ tới là thái độ dửng dưng của anh, anh từ từ ký vào tờ đơn ly hôn rồi thu dọn đồ đạc đi. Anh ra đi hai bàn tay trắng, thậm chí ngôi nhà này anh cũng để lại cho tôi. Một người đàn ông, một người chồng như anh tôi còn mong đợi gì nữa. Vậy mà chính đôi bàn tay tôi đã đập nát tất cả. Chúng tôi ly hôn trong im lặng, không một lời oán trách nhau.
Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh tôi trở thành người phụ nữ cô độc. Đã 5 năm tôi viện đủ lý do để tránh mặt gia đình, người thân vì không đủ can đảm để nói với họ về sự thật. 5 năm qua tôi sống trong đau khổ, ngày nào tôi cũng dằn vặt bản thân mình.
Chồng tôi đã sang Đức và định cư hẳn bên đó với gia đình, chỉ còn vài ngày nữa là anh sẽ có một gia đình mới, người phụ nữ ấy sẽ yêu thương anh, sẽ thủy chung son sắt với anh chứ không giống như tôi. Và chắc chắn cô ấy sẽ sinh cho anh thật nhiều những đứa con.Tôi vui mừng, chúc phúc cho anh.
Tôi viết ra những dòng tâm sự này để mong tất cả quá khứ không vui sẽ được chôn vùi nơi đây. Cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình quá đắt, 5 năm qua tôi dằn vặt bản thân mình cũng đã đủ. Giờ là lúc tôi phải sống cho riêng mình. Chẳng có cha mẹ nào bỏ rơi con mình cả, tôi sẽ sang Mỹ sống với bố mẹ, họ sẽ che chở cho tôi. Đã 5 năm tôi gồng mình lên sống với nỗi cô đơn, tủi hận. Liệu cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình đã đủ chưa?

Tuesday 8 September 2015

Nỗi khổ ê chề của nàng dâu đẻ con giống nhà ngoại

Con Dung nghe bà nội mắng thì ôm chặt mẹ khóc, đòi về ông bà ngoại, mẹ chồng Dung càng được thể càng điên tiết, bà kéo tay Dung tống ra đường.
Chồng Dung chỉ biết bất lực đứng yên nhìn! Dung lấy chồng được cả hai bên gia đình đồng thuận, tác thành, thời gian đầu về làm dâu của Dung rất yên ấm hoà hợp, bố mẹ chồng cũng quý mến. Chồng Dung là con trai trưởng, lúc biết tin Dung mang bầu con trai mẹ chồng Dung mừng ra mặt, chăm sóc chiều chuộng Dung hết lòng. Ai cũng nghĩ lúc Dung đẻ con ra thì còn được mẹ chồng yêu quý nuông chiều nữa, nhưng trời chẳng chiều lòng người, lúc đón cháu nội vừa lọt lòng, mẹ chồng Dung ngắm nhìn đứa trẻ rất lâu, mặt bà không nở lấy một nụ cười, bà nhíu mày buông thõng một câu, sao chẳng có nét nào giống thằng bố nó, hay chú nó vậy?
Dung cười bảo, trẻ con mới đẻ thì còn đổi nét liên tục, dần dần rồi sẽ giống, nhưng mẹ chồng Dung vẫn tỏ vẻ không vui, bà đặt đứa cháu đích tôn cái uỳnh xuống giường rồi bà chép miệng, giống hệt đằng ngoại.
Kể từ đó trở đi, mỗi ngày mẹ chồng Dung chỉ vào phòng ngó cháu nội một lần xem hôm nay nét cháu đã thay đổi chưa, nhưng éo le thay, thằng bé càng lớn thì càng giống y xì đúc bên ngoại, đặc biệt là giống cậu tức em trai của Dung, nhìn thằng bé không có một nét nào gọi là giống bố. Đã thế ai đến thăm cũng bế ẵm cũng bảo giống hệt cậu nó, chẳng giống bố chút nào, mẹ chồng Dung nghe được càng điên tiết.
Đỉnh điểm tới lúc con trai Dung được một tuổi bà cho họp toàn thể gia đình và yêu cầu mang đứa trẻ đi xét nghiệm ADN, vì bà không tin đó là con của con trai bà. Nghe được những lời tuyên bố thẳng thừng đó của mẹ chồng, Dung ôm con khóc nức nở vì tủi thân vì bị hàm oan, nhưng mặc cho Dung khóc, con trai khuyên can, mẹ chồng Dung nhất mực vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, bà tuyên bố nếu không mang giấy xét nghiệm ADN về đây sẽ đuổi mẹ con Dung về bên ngoại không nhận cháu.
Để giữ hoà khí cho gia đình yên ổn, chồng Dung phải thuyết phục Dung đồng ý làm xét nghiệm ADN cho con. Tới khi có xét nghiệm ADN đứa trẻ đúng là con của chồng Dung, mẹ chồng Dung vẫn không buông tha, bà ngày đêm đay nghiến theo kiểu khác
Mỗi khi cháu khóc, mẹ chồng Dung lại quát mày cút về bên ngoại mày mà khóc. Con Dung làm rơi bể cái gì là mẹ chồng Dung lấy tay đánh liên tục vào mông nó, vừa đánh vừa mắng, như kiểu bao uất hận bà chút hết lên đầu nó. Suốt ngày bà nhiếc móc là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, cái ngữ ấy lớn lên nó cũng chỉ biết nhà ngoại nó thôi.
Tới khi em trai chồng Dung lấy vợ rồi sinh được một cậu con trai, nó lại giống hệt bố chồng Dung, giống hệt bên nội, thì mẹ chồng Dung có sự phân biệt rõ ràng? Có gì ngon lành bà cũng đều dành cho em dâu và con của em trai chồng Dung. Nhiều lần vừa bế ẵm cháu bà vừa mỉa mai bảo: "Đây mới là giống vàng giống bạc nhà bà, đây mới là cháu đích tôn của nhà bà, còn cái ngữ lạc loài ở nơi khác bà là bà không nhận bà là bà đuổi xéo", nghe mẹ chồng Dung nói vậy Dung uất ức ôm con bỏ về nhà bên ngoại, chồng Dung sang năn nỉ đón hai mẹ con về. Chồng Dung bảo thông cảm cho mẹ, mẹ già rồi hay nói linh tinh, mẹ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Thương con xa bố, thương bố xa con, Dung lại nuốt nước mắt ôm con quay về, vừa về tới cửa mẹ chồng Dung đã ném quần áo đuổi đi, mẹ chồng Dung nói đi thì đi luôn, bà không chứa thứ lạc loài ấy.
Con Dung nghe bà nội mắng thì ôm chặt mẹ khóc, đòi về ông bà ngoại, mẹ chồng Dung càng được thể càng điên tiết, bà kéo tay Dung tống ra đường. Chồng Dung chỉ biết bất lực đứng yên nhìn.
Dung một lần nữa ôm con về bên ngoại, Dung đề nghị chồng chuyển ra ngoài ở, nhưng chồng Dung không chịu, chồng Dung giải thích: "Cũng tại cu Tí nhà mình một tí là ông ngoại một tí là bà ngoại nên mẹ chồng Dung mới càng điên, chứ bà rất thương con thương cháu". Dung gạt nước mắt chỉ tay nói với chồng Dung: "Trẻ con chúng nó khôn lắm, ai yêu chúng nó thì chúng nó lại gần ai ghét chúng nó là chúng nó tránh xa, anh thử nhìn cách mẹ anh đối xử với con anh xem có xứng đáng là bà của nó chưa. Nếu anh không chịu ra ngoài ở thì chúng ta li dị, tôi không thể làm khổ con tôi được, không thể để nó sống ở một nơi mà người ta coi nó như kẻ thù được" .
Nói rồi Dung đứng dậy bỏ đi, Dung quyết tâm sẽ làm như vậy, Dung không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, với cái tính cách quái ác của bà mẹ chồng, một mình Dung khổ cô còn chịu được, nhưng để con khổ cô không cam lòng.

Friday 4 September 2015

Trắng đêm canh cửa phòng tân hôn vì sợ con trai “quá sức”

Thấy con trai mấy ngày mất ăn mất ngủ vì lo đám cưới, bà mẹ thấp thỏm canh cửa phòng tân hôn vì sợ con gặp chuyện chẳng lành. Bạc đầu vẫn phải lo cho con Sự quan tâm, nuông chiều của cha mẹ, cam chịu làm “nô lệ” cho con từ việc nhỏ đến việc lớn không chỉ khiến con trẻ thụ động, sống ỉ lại mà còn khiến các bậc cha mẹ cũng khốn khổ vì con. Ở tuổi gần 50, làm mẹ của hai đứa con, một trai một gái, một đứa năm nhất, một đứa năm cuối đại học, những tưởng chị Hạnh (Đống Đa, Hà Nội) sẽ “được nhờ”. Nhưng vì chiều con, không để con đụng tay vào bất cứ việc gì nên ngày hai bữa sáng – tối chị vẫn tự lọ mọ chuẩn bị cơm nước cho cả gia đình. Con gái 19 tuổi, ăn xong cái bát cũng không phải rửa. Con trai 22 tuổi, hoa quả phải gọt sẵn cho vào đĩa, bưng lên phòng riêng mới chịu ăn. Chị bảo, chị thích việc bếp núc, thích chăm sóc con cái nên thấy những việc mình làm không có gì vất vả. Nhưng chị không biết rằng, “tình yêu thương” của chị khiến con thụ động, thiếu kỹ năng sống, không thể hỗ trợ khi mẹ gặp sự cố. Một lần, chị bị ngất ở cơ quan, đồng nghiệp đưa chị vào viện. Chồng thì đang đi công tác xa, gọi cho hai đứa con thì chúng ú ớ hỏi “làm gì bây giờ ạ”. Phải đến 2 tiếng sau cậu con trai lớn mới “mò” được đến bệnh viện, trong khi quãng đường đi chỉ 6 km. Thấy chị tỉnh, đồng nghiệp gợi ý gọi con gái đến chăm cho tiện thì chị gàn “thôi được rồi, chị không sao”. Sau rồi mọi người mới biết, con gái được đưa rước từ nhỏ, xe máy không biết đi, đường không biết lối, có đến bệnh viện có khi còn khiến chị bận tâm hơn. Một bà mẹ khác thì chăm sóc, lo lắng cho con trai đến mức đứa con lấy vợ rồi vẫn muốn chở che. Chị Hằng (Mỹ Đình, Hà Nội) chia sẻ rằng, nếu 3 năm trước chị không đấu tranh ra ngoài sống riêng thì có lẽ giờ này gia đình chị đã tan đàn xẻ nghé. Chị kể, chồng chị là con một, từ bé đến lớn đều bị bố mẹ quản lý, đi đâu cũng có bố mẹ tháp tùng, không dám thả ra vì sợ chơi bời, lêu lổng. Đến khi đi làm cũng bố mẹ xin việc cho rồi quản lý tài chính, giờ giấc đi lại. Ngày hẹn hò với chị, mỗi lần đi cà phê, xem phim đều phải xin phép, phải xin tiền mẹ. Đi chơi đến 10 giờ đêm là mẹ gọi điện hỏi đang ở đâu, sắp về chưa. Đến khi lấy nhau rồi, chị Hằng mới thấm thía cái thói “bám váy mẹ” của chồng. Và chị cũng phải “nể phục” tâm sức quan tâm, chăm sóc con của mẹ chồng. “Kể ra tưởng tiểu thuyết, đêm tân hôn mẹ chồng cứ ra lại vào phòng ngủ của hai vợ chồng, lúc vào kiểm tra chăn đệm có đủ ấm không, lúc vào đưa cho chồng cốc nước. Mình thấy kỳ kỳ nhưng cũng kệ. Đến gần nửa đêm hai vợ chồng chuẩn bị đi ngủ rồi, mình mở cửa phòng đi đánh răng rửa mặt thì thấy mẹ lù lù ở cửa, giật bắn mình. Hỏi mẹ có chuyện gì thì bà kéo mình ra bảo con ơi thằng Q. mấy hôm nay mất ăn mất ngủ vì lo đám cưới, sức khỏe giảm sút đi nhiều, hai đứa đừng làm gì quá sức. Bà con dặn nếu có bị thượng mã phong thì phải kêu lên ngay để bà vào xử lý”, chị Hằng nhớ lại. Chị Hằng bảo, nhiều khi mẹ chồng chiều chuộng con trai hơn cả trẻ nhỏ khiến chị vừa ấm ức, vừa cảm thấy tức cười. Ví dụ như ăn cá mẹ gỡ xương cho, đồ gì ngon cũng để phần con trai, đi đâu mẹ cũng tranh xách đồ trong khi con trai sức dài vai rộng để đi tay không. “Nhiều lần cãi vã cũng chỉ vì mẹ chồng quá chiều chuộng con trai. Mình nhờ chồng thu quần áo hộ cũng bị nói nữa. May mà mình đòi ra ở riêng bằng được. Giờ thì anh xã biết nấu cơm, biết rửa bát, biết thay bỉm, pha sữa cho con rồi”, chị nói. Chiều con - cha mẹ tự đày đọa mình Cha mẹ nào cũng yêu thương, cũng dành những điều tốt đẹp nhất cho con nhưng đôi khi vì quá nuông chiều con mà cha mẹ lại tự đày đọa bản thân mình. Cảnh tượng mà chúng ta vẫn thấy vào mỗi kỳ thi đại học, cao đẳng, đó là hình ảnh những ông bố, bà mẹ đội nắng, đội mưa kiên trì đợi con trước cổng trường thi. Đó là hình ảnh người mẹ tay xách nách mang lẽo đẽo theo sau, đứa con tay không đi trước thì không ngừng ca thán “mẹ mang theo lắm thứ thế để làm gì”. Theo chuyên gia xã hội học Phạm Thị Thúy, Học viện Hành chính Quốc gia TP. HCM, việc nuông chiều, cung phụng con cái không có điểm dừng, hoặc thái quá đang biến một bộ phận giới trẻ... không thể trưởng thành, sống phụ thuộc cha mẹ dù đã có tấm bằng cử nhân, kỹ sư. Tuy nhiên, chỉ đến khi thấy con cái mình lười biếng, sống ích kỷ, không biết quan tâm ai thì họ mới giật mình, than vãn, kể cả trách móc chúng không biết hiếu thảo. Khi chỉ biết nhận nhiều hơn cho, lớn lên giới trẻ cũng trở nên vô cảm, ít biết sẻ chia, thông cảm với người khác. Những đứa trẻ được nuông chiều, cung phụng thường gặp trục trặc, mâu thuẫn tại trường và khi đi làm cũng va chạm với đồng nghiệp nhiều hơn, đặc biệt dễ đổ vỡ trong hôn nhân vì không biết cách chung sống hòa hợp.

Saturday 29 August 2015

Can đảm yêu anh

Cô nghĩ cô có thể lặng lẽ và biến mất trong đời Quân nhưng tâm trí cô thực sự vẫn không thể rời mắt khỏi anh. - “Em sẽ ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy anh và người con gái của anh nữa”. Như Hiền viết những dòng chữ ấy một cách nguệch ngoạc trên một trang giấy A4 rồi gấp tư lại bỏ vào phong bì và đặt trên bàn làm việc của Quân. Cô nghĩ cô có thể lặng lẽ và biến mất khỏi cuộc sống của Quân hoàn toàn, nhưng tâm trí cô thực sự vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Cô tự nhủ với mình chỉ xem đây như một cơ hội cuối cùng, cô sẽ dứt bỏ anh, sẽ chấm dứt cái chuyện tình yêu tội lỗi, buồn bã và trống rỗng này. Cô không đủ can đảm để tiếp tục ở bên cạnh anh nữa. Vậy là cô sẽ đi, nhưng lần cuối cùng cô vẫn ngước nhìn Quân, trong đôi mắt ấy, đã có lúc cô chỉ như nhìn thấy một biển đầy ắp thương yêu mà anh dành cho cô. Nhưng trong giây phút cô cho là cuối cùng này, ánh mắt anh vẫn dửng dưng, vẫn lạnh nhạt như chẳng chút nào níu kéo. Bài liên quan: Đám cưới không nụ cười của cô dâu 15 tuổi Choáng với đám cưới của chàng 9X và sếp nữ 52 tuổi Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (P11) Sự khác nhau giữa nàng độc thân và có người yêu Cô nhìn anh rồi bước ra khỏi căn phòng cô đã gắn bó gần hai năm qua, với một công việc đem đến cho cô những hứng khởi, và một người đàn ông đem đến cho cô những si mê đến đau đớn. Cô quyết định xin nghỉ việc, nhưng vì tổng biên tập không nỡ để một phóng viên có năng lực và tố chất tốt như cô ra đi, nên ông khuyên cô nên nghỉ phép một thời gian để suy nghĩ và bình tâm lại. Cô đã bước ra đi như thế, trong sự níu kéo, tiếc nuối của đồng nghiệp và sự hờ hững lạnh nhạt của anh. "Nếu em muốn đi, anh sẽ không giữ. Nhưng anh tin sau này em sẽ hiểu rằng anh thực sự yêu em, dù anh có ở bên cạnh ai đi nữa". – Quân nhắn cho Như Hiền như thế khi cô bước ra khỏi văn phòng công ty. Cô quay lại nhìn, đôi chân như rã rời mỏi mệt. Nhưng rồi như có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt trong tâm hồn buộc cô phải bước đi ngay lúc đó. Can đảm yêu anh - 1 Cô quay lại nhìn, đôi chân như rã rời mỏi mệt. Nhưng rồi như có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt trong tâm hồn buộc cô phải bước đi ngay lúc đó. (Ảnh minh họa) Như Hiền bước lên chiếc xe xuôi về Cần Thơ, bỏ mặc Sài Gòn đầy thương mến phía sau lưng. Ngồi trên xe, cô hạ kính xuống mặc cho những cơn gió ngược chiều ào ạt thổi tung mái tóc ngắn chấm vai của mình. Trong giây phút ấy, cô không muốn nghĩ gì nữa, dù vậy trong miên man của một miền gió bao la, cô lại không thể thôi nghĩ về Quân. Khi anh trầm ngâm đưa tay vuốt tóc cô và nhẹ nhàng đặt lên đó những nụ hôn say đắm. Những khi Quân choàng tay ôm siết lấy cô. Sao lúc ấy cô chỉ muốn lao vào anh mặc cho cuộc sống ngoài kia cứ chảy trôi. Hơn một năm trước cô đã từng khờ dại mà nghĩ rằng anh và cô sinh ra là để thuộc về nhau. Nhưng cô sững sờ khi biết rằng bên cạnh anh đã có một người con gái khác. Một người con gái đã hi sinh tất cả vì anh, đã cứu vớt anh những khi anh khốn khổ nhất. Cô nhận ra rằng, dù anh có yêu cô thực lòng thì cô cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành người bên cạnh anh như cô gái kia. Cô vẫn không thể nào quên được những lời anh nói với cô khi cô khóc nức nở và hỏi anh về người ấy:
- Tại sao anh lại có thể lừa dối em? Tại sao anh có một người con gái khác bên cạnh rồi mà vẫn nói rằng anh yêu em? Tại sao anh lại đối xử với em như thể? - Anh không lừa dối em, vì anh yêu em thật lòng. Với anh, Mai Anh chỉ là tình cảm của sự biết ơn. Anh không thể yêu Mai Anh nhưng anh cũng không thể bỏ cô ấy, vì…" - ???? - "Vì giữa anh và cô ấy bây giờ có quá nhiều ràng buộc. Anh không đủ can đảm để bỏ rơi cô ấy. Anh..." Những câu nói của Quân khiến Như Hiền đau đớn, nhưng cô không biết nên làm thế nào. Cô đã tin Quân và đã yêu Quân. Chính Quân là người đã đem lại cho cô những cảm xúc đẹp nhất cho tâm hồn. Cô nhận ra rằng từ khi quen và yêu Quân, cô đã viết nhiều hơn, viết sâu hơn và cô biết anh chính là tình yêu đẹp nhất của cô. Nhưng từ khi nghe từ Quân những điều đó, Như Hiền bắt đầu chìm vào những cơn đau triền miên, dai dẳng trong dằn vặt. Quân vẫn luôn giành cho cô sự nồng ấm, quan tâm và thương yêu, nhưng cô hiểu rằng, cô mãi mãi sẽ chỉ là một bóng đen khuất lấp phía sau anh mà không một ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô dù cho cô có bước ngay bên cạnh anh. Buồn bã hơn, Như Hiền lờ mờ nhận ra rằng, chính Quân cũng dần không còn nhận ra cô nữa. Cô cứ đau đớn chứng kiến cảnh Quân vui vẻ bên cạnh Mai Anh, dù đôi lúc anh đưa mắt nhìn cô, nhưng tất cả càng cuốn phăng cô đi trong những nhàu nhĩ choáng váng. Cô lao đầu vào viết, viết và yêu Quân như một sự trừng phạt chính bản thân mình. Càng ở bên cạnh Quân cô càng quằn quại, nhưng cô đã có lúc chấp nhận làm một kẻ vô hình bên anh trong một tình yêu mờ ám chẳng thể gọi tên danh chính ngôn thuận. Cứ như thế, Cô chẳng thể biết được rằng cái khoảnh khắc cạn kiệt tâm hồn của cô đã gần kề khiến cô quỵ ngã. Như Hiền chỉ còn một cách chạy trốn. Cô chỉ còn cách ra đi. Cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, cô muốn bản thân mình thực sự tĩnh tâm lại sau những ngày dài dai dẳng trong một tình yêu tuyệt vọng vừa qua. Cô không muốn nhìn thấy Quân nữa. Cô không còn đủ can đảm với một hạnh phúc tạm bợ bên cạnh Quân nữa. Cô quyết định về Cần Thơ, nơi cô đã về công tác lần đầu tiên khi cô vừa được nhận vào tòa soạn. Cô nghĩ không khí trong lành nơi đây khiến cô cảm giác yên tĩnh. Cô cảm thấy thanh thản khi bước ra đường mà chắc chắn rằng cô sẽ chẳng nhìn thấy Quân, hay bất kì một ai quen thuộc với cô. Nơi đây chỉ còn Như Hiền sống riêng biệt, chìm đắm trong thế giới của chính cô với một nỗi cô đơn cào cấu da thịt đến rát buốt, nhức nhối. Cô không thể quên được Quân dù trong bất kì một suy nghĩ nào. Cô cứ chìm vào đêm trên từng câu chuyện khóc cười những vết thương, những bèo bọt như chính cuộc đời cô. Đêm cứ chìm nghỉm trong tâm hồn cô với từng con chữ và khói thuốc ngột ngạt đặc quánh. Ngày thứ ba ở Cần Thơ cô mới có thể tìm cho mình được một quán café mà cô cảm thấy phù hợp. Quán café nhỏ bé nằm giữa những vườn cây cảnh xanh mướt cùng những bản nhạc đậm đặc chất giọng phương Nam bỗng dưng khiến từng nhịp vui trong cơ thể cô như được gợi mở và quay trở lại. Cô thảnh thơi ngồi im trong một góc nhỏ và khuất. - Như Hiền…. Cô giật mình vì tiếng gọi Như Hiền bất chợt ở một nơi heo hút hẻo lánh thế này. Tiếng gọi nghe trầm ấm và điềm tĩnh như ngay từ bàn bên cạnh vọng sang. Cô bối rối quay đầu trở lại phía tiếng gọi ấy. Ánh nhìn chăm chú của người đàn ông xoáy sâu vào đôi mắt cô khiến cô cảm thấy bối rối và thoáng chút lo lắng. Nhưng sau thoáng chốc ấy, cô đã nhận ra anh ngay. Vẫn ánh nhìn ấy, vẫn nụ cười ấy…, của một ngày rất xa vẫn in dấu trong kí ức, cô không thể tin được rằng cô và anh lại có thể gặp nhau ở một nơi xa lạ với cả hai đứa như thế này. Anh chưa bao giờ muốn rời bỏ miền Bắc để ra đi, vậy sao điều gì đã đưa đẩy anh tới đây? Cô lặng người đi nhìn anh mà không thể nói được gì. Trong khi đó người con trai từ bàn đối diện bước về phía Như Hiền. Anh giữ chặt lấy tay cô trong tay anh, giọng nghẹn ngào: - Lâu quá rồi phải không em? - Hoàng… Nguyên - … Như Hiền xúc động gọi tên người bạn cũ của mình. Trong cảm giác và suy nghĩ của cô, cô vẫn không thể tin được rằng cô có thể gặp lại anh. Cả một trời tuổi thơ của cô đã gắn liền với anh như một lẽ thường tự nhiên gần gụi nhất. Nhưng khi cô mười bốn tuổi, bố cô chuyển hẳn công tác vào Sài Gòn nên gia đình cô cũng chuyển vào trong đó sinh sống. Như Hiền vẫn còn nhớ cô đã khóc đến khản đặc cả cổ khi biết rằng từ bây giờ cô sẽ không còn gặp lại người bạn thân thiết nhất của mình nữa. Cô đã nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể quên anh, nhưng rồi khi thời gian chìm vào trong những vụn vặt cuộc sống hàng ngày, cô bị cuốn đi cùng với nhịp sống sôi động ồn ào của Sài Gòn, cái tên Hoàng Nguyên đã chìm khuất nơi miền quên lãng trong tâm hồn cô. Cô không bao giờ nghĩ rằng cô có thể gặp lại… Những kỉ niệm từ trong quá khứ xa xôi bỗng ào ạt trở về như những cơn gió chiều lộng khiến cô cảm thấy nghẹt thở, nhưng lại đem đến cho cô một cảm giác yên bình vô cùng. Cảm giác của tuổi thơ trong veo. - Anh đã rất nhớ em. Nhưng thời gian đã xóa nhòa tình cảm của chúng ta phải không em? Cô im lặng nhìn anh rất lâu sau mới có thể nói hai từ “xin lỗi” gượng gạo. Cô đã không quên anh, chưa hề quên anh, nhưng cô biết cô đã không còn cảm giác nhớ anh cũng như nhớ về những kỉ niệm ngày xưa từ quá lâu rồi. Cuộc sống hiện tại càng ngày càng trở nên ngột ngạt đã khiến trái tim trở nên lì lợm, đau đớn. Và hơn hết, cô biết rằng, từ khi cô gặp Quân, chính anh đã cuốn phăng cô khỏi tất cả mọi mối ràng buộc với xã hội này. Cô đã dành tất cả sức lực, tâm trí và xúc cảm cho Quân. Để rồi nhận lại là những đau đớn không dứt… Giọng nói ấm áp của Hoàng Nguyên đã kéo cô trở lại với hiện tại cùng anh: - Em không có lỗi. Anh cũng không có lỗi. Chỉ đơn giản là không nhớ nhau thôi mà. Mà thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa, hãy nói về hiện tại đi em. Nói cho anh nghe tại sao em lại ở đây? - Em chạy trốn người đàn ông mà em yêu, cuộc sống mà em yêu… tất cả đều khiến em sợ hãi và bế tắc. Còn anh, sao anh ở đây? - Anh ở đây một năm rồi. Anh nghiên cứu môi trường ở đây. Đợt này có lẽ phải kéo dài đến hai, ba năm. Hai người không nói nhiều với nhau dù xa nhau gần tám năm trời. Họ chỉ ngồi im lặng uống café và nhìn nhau, trong khi tiếng nhạc vẫn dịu êm trong không gian. Họ thừa hiểu rằng có những khi ngôn từ càng nhiều càng trở nên sáo rỗng và thừa thãi. Mặc cho thời gian cứ trôi, dù trời đã sang trưa nhưng trong suy nghĩ của cả Hoàng Nguyên và Như Hiền đều không có ý định sẽ ra về. - Nếu em đồng ý, anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em trong thời gian em ở đây. Dù mới ở một năm nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy miền đất này thân thuộc đến từng bờ kênh, ngọn cỏ rồi. Như Hiền mỉm cười gật đầu khi nghe anh nói vậy. Cô vẫn còn nguyên cảm giác lâng lâng của niềm vui gặp gỡ khi cô chia tay Nguyên để về nhà nghỉ. Cảm giác bàn tay anh siết chặt lấy tay cô đã khiến trái tim cô ấm áp. Hình ảnh anh, nụ cười anh cứ bám chặt lấy tâm trí cô trong suốt ngày hôm đó. Những khi chìm vào bóng đêm, cô lại không thể nào thoát ra khỏi hình ảnh của người con trai đã làm trái tim cô đau đớn. Cô chới với không biết cách nào để thoát ra được. Cô lục tìm những viên thuốc an thần và cố gắng uống để mong dễ ngủ. Ba viên thuốc đã khiến cô có thể nằm im, nhưng nỗi cô đơn dồn nén khiến cô khao khát được vuốt ve, được thương yêu, được chiều chuộng. Trong cơn chuếnh choáng ấy, cô lấy điện thoại và bấm số gọi cho Nguyên. Chừng mười phút sau Nguyên đã đến. Cô ngồi trong bóng tối, đốt thuốc liên tục, với ly café đã nguội từ khi nào. Gió ngoài ban công, thổi thốc vào phòng thỉnh thoảng làm mái tóc cô bay bay. Cô ngước nhìn anh mỉm cười, rồi lại nói như muốn khóc: - Em lại làm phiền anh rồi nhỉ. Em chẳng khác được ngày xưa. Em đã nghĩ em có thể một mình gánh chịu mọi thứ, và vẫn có thể bước đi dù đôi chân có mệt mỏi tới đâu. Em đang cố gắng từng giờ khắc trong cuộc sống của mình, nhưng khi gặp anh rồi em lại cảm giác đôi chân mình không thể tự bước đi được nữa….. Nguyên,… phải rồi, em vẫn thích cái tên của anh quá. Hồi xưa còn bé, em đã nói với anh, em sẽ lấy một người chồng tên Nguyên giống anh, anh nhớ không?..." – Cô cười cười và nói như cố xua đi không khí buồn bã trong căn phòng này. Như Hiền nói một hồi lâu rồi mới dừng lại nhìn Nguyên. Trong cái ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường cũ kĩ hắt vào phòng, Nguyên vẫn điềm tĩnh như thế. Anh ngồi bên cạnh để Như Hiền có thể gục đầu vào vai anh. Đêm đó cô đã nói rất nhiều, nói như dồn nén, như đau đớn, nhưng vẫn không thể ngừng nói. Đã bao lâu nay cô không thể nói với ai rồi: - Em yêu anh ấy. Anh biết không? Em yêu cái gã đó đến đau đớn, đến tủi nhục, vậy mà em vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh của anh ấy. Em đã chấp nhận làm kẻ thứ ba với những hạnh phúc tạm bợ, tình yêu tạm bợ, nụ cười tạm bợ… Phải rồi. Em đã cố níu kéo những điều mỏng manh hư hao ấy để rồi tự làm đau chính mình, để chứng kiến người mà em yêu ngày ngày cười nói bên cạnh cô gái của anh ta. Anh ta yêu em, anh ta nhớ em, nhưng hàng đêm anh ta đã có những hạnh phúc ấm êm bên người khác. Cái mà em nhận được trong tình yêu ấy chỉ là thứ tình cảm thừa thãi, bố thí. Cái thứ tình cảm không thể nuôi dưỡng tình yêu mà chỉ càng ngày càng làm tình yêu lụi tàn. Vậy mà đứa con gái như em đã sống gần hai năm với những ban phát nhỏ nhoi, cặn đắng và …. Trong đứt quãng ấy, Hoàng Nguyên biết Như Hiền đang cố kìm lại những giọt nước mắt. Đôi lúc cô ngừng lại ngồi bó gối và nhìn sâu vào bóng đêm. Nguyên kiên nhẫn lặng im lắng nghe từng lời nói của cô gái mà anh đã nhớ thương bao nhiêu lâu nay. Những lời nó của Như Hiền cứ như những chiếc kim đâm từng chút từng chút vào trái tim anh. Anh không biết phải làm thế nào để giúp cô. Trong giây phút ấy, anh chỉ biết kéo cô lại gần mình và ôm cô vào lòng. Anh chỉ mong rằng, cảm giác cô đơn trong cô sẽ vơi bớt đi được đôi chút" - Em hãy khóc đi. Anh sẽ lặng im nhìn em khóc. Nhưng anh xin em hãy thử nghĩ rằng tình yêu em giành cho người ấy chính là nước mắt, và khi nước mắt của em rơi là khi tình yêu với người ấy đã đi ra khỏi con người em. Trái tim em, tâm hồn em hãy để nước mắt rơi đến cạn kiệt, và hãy xem như tình yêu của em giành cho anh ta đã đến lúc chấm dứt rồi. Nước mắt rơi xuống quá nhiều có thể khiến ta mệt mỏi vô cùng trong khoảnh khắc đó, nhưng khi nước mắt đã ngừng rơi, khi em chìm vào giấc ngủ, em mới hiểu rằng sau những giọt nước mắt ấy, em mới thực sự tỉnh táo. Cô nhìn anh, và như một hành động tự phát trong trái tim, cô áp đôi tay mình vào má anh mỉm cười. Cô đã nhìn anh rất lâu như vậy như cố tình muốn nói với anh điều gì đó, anh biết anh có thể lại gần cô hơn nữa, nhưng anh hiểu cảm giác cô đơn lúc ấy của cô, anh không muốn những tình cảm thực sự của anh lại bị xóa nhòa đi vì những ham muốn nông nổi trong một khoảnh khắc nhất thời. Anh rời đi khi cô đã thực sự chìm vào giấc ngủ sau những mệt nhoài vì một nỗi đau đớn dày vò. Chỉ còn lại một mình trên con đường vắng lặng về nhà, anh thực sự cảm nhận được sâu sắc nỗi buồn của mình khi ở bên cô. Tình cảm của cậu trai mười bảy tuổi cho đến bây giờ vẫn còn vẹn nguyên. Nhưng điều anh cảm thấy buồn bã không phải vì tình yêu của cô đã giành cho một người con trai khác, mà chỉ vì anh không thể chịu đựng được khi chứng kiến cô phải khổ sở đau đớn trong tình yêu như vậy. Ngay trong giây phút nhìn thấy cô ở quán café nơi xa lạ này, anh đã chỉ khao khát rằng anh sẽ là người đàn ông của cô, sẽ là bờ vai, là niềm tin tưởng của cô. Nhìn cô đêm nay anh càng muốn được ở bên cô nhiều hơn. Anh không thể ngừng nghĩ về cô. Cô gái của quá khứ và hiện tại vẫn luôn ở trong anh. Những ngày sau đó anh chở cô đi khắp mọi nơi ở Cần Thơ. Anh và cô đều không ai còn nhắc lại chuyện của cái đêm hôm trước nữa. Anh luôn cố gắng bằng cách tự nhiên nhất kể cho cô những câu chuyện vui vẻ khiến cô cười. Kỉ niệm và tình cảm của tuổi thơ dường như là điều đẹp nhất giữa họ, tồn tại trong sáng nhất trong cái hỗn độn dập dềnh suy nghĩ của cả anh và cô. Trái tim cô những ngày bên cạnh anh đã như dần lành lại vết thương. Mỗi buổi chiều xuống bây giờ cô chỉ muốn được ngồi cạnh anh giữa một cánh đồng bạt ngàn gió đẫm mùi hương lúa. Buổi chiều đột ngột mưa về. Anh vội vã kéo tay cô chạy tìm chỗ trú mưa, nhưng giữa một khoảng đồng bát ngát này, anh nhìn mãi cũng chẳng thể thấy dáng dấp một mái hiên. Trong khi anh cuống quýt vì sợ Như Hiền bị ướt thì cô lại có cảm giác vô cùng thích thú. - Dầm mưa đi anh. Mưa đem lại cho em cảm giác dễ chịu vô cùng. Như ngày xưa… - Cô bỏ lửng câu nói của mình ở đó bằng một giọng cười trong veo. - Ừ, được đấy. Hãy để mưa mang tất cả những bụi bặm buồn bã của chúng ta đi xa. Cũng lâu lắm rồi anh chẳng còn dầm mưa nữa Họ cười nói vui vẻ trong khi quần áo bắt đầu ướt sũng. Hoàng Nguyên chăm chú nhìn Như Hiền. Bất chợt anh ôm chặt lấy cô vào lòng và nói: -Hãy để anh bên em, được không em? – Anh vuốt nhẹ mái tóc cô và tiếp tục: - Anh yêu em…. Lời yêu mà Nguyên đã cất giấu bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà thốt thành lời. Như Hiền lặng đi khi nghe anh nói những lời đó, dù bao nhiêu ngày qua cô cũng đã bắt đầu cảm giác được tình cảm sâu sắc mà anh giành cho cô. Cô không kháng cự anh, cô cũng đã có lúc mong chờ anh nói với cô những lời đó. Nhưng cô không thể nào cắt nghĩa được cảm xúc của mình khi nghe anh nói anh yêu cô. Cô sợ hãi, cô bắt đầu cảm thấy cô chưa sẵn sàng để yêu anh bằng tình yêu thật thà nhất như cái cách mà anh yêu cô. Nhưng cô cũng không thể cất lời từ chối anh. Cô lờ mờ nhận ra rằng trái tim cô bắt đầu gọi tên anh, chỉ bởi vì cái trái tim ấy đã quặn đau, đã nhiều thương tích quá nên nó không thể ngay lập tức mở ra cho anh. - Hãy đợi em. – Cô chỉ nói với anh được thế, và cô biết rằng cô không cần phải giải thích hay nói thêm bất kì điều gì nữa. Cô biết anh hiểu cô từ tận thẳm sâu tâm hồn. Cô cần thời gian để bắt đầu một tình yêu, để biết yêu thương anh, biết yêu thương cô theo cách hạnh phúc nhất chứ không phải như cô đã đày đọa mình khi yêu Quân. Cô muốn trái tim cô thực sự thật thà trong tình yêu với anh. Cô tin anh sẽ đợi được cô. - Anh sẽ đợi. – Anh mỉm cười nhìn cô, âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng đủ khiến trái tim cô tin tưởng vào điều anh đã nói. – Anh sẽ đợi khi trái tim em đã thực sự tỉnh táo và bắt đầu biết sống cho mình. Em hãy sống, hãy đi và cảm nhận bằng đôi chân, bằng cảm xúc của sự can đảm trong trái tim em được chứ. Anh tin rằng chúng ta của hiện tại sẽ không để tuột mất nhau như trước đây nữa em ạ. Anh tin rằng đã đến lúc em đủ dũng cảm để quay trở lại nơi em đã ngã quỵ rồi. Anh sẽ ở đây đợi em. Can đảm yêu anh - 2 Cô quay lại nhìn, đôi chân như rã rời mỏi mệt. Nhưng rồi như có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt trong tâm hồn buộc cô phải bước đi ngay lúc đó. (Ảnh minh họa) -Anh nói đúng. Em sẽ quay lại. Hai tháng qua nhờ có anh em mới hiểu thế nào là sự can đảm cần có trong tình yêu cũng như trong cuộc sống này. Khi em đủ bình thản để đối diện với người ấy, em sẽ có thể sống tiếp. Ngày hôm sau anh tiễn cô về Sài Gòn. Nhìn dáng cô đi khuất lấp trên xe trong một nụ cười tươi trẻ, anh biết rằng cô sẽ quay lại với anh sớm thôi, sẽ là cô, là chính cô gái của anh chứ không phải là ai khác. Sài Gòn nắng chói chang. Cô xin đi làm lại. Sáng sớm tòa soạn họp phóng viên chuẩn bị phân chia công việc cho tuần mới. Ngồi đối diện với cô là Quân. Anh nhìn cô bằng đôi mắt như oán trách, như van xin. Cô mỉm cười với anh như với tất cả những đồng nghiệp khác. Cô cũng không thể ngờ được rằng, đứng trước anh bây giờ cô hoàn toàn có thể tự tin và ngẩng cao đầu đến như vậy. Giờ ăn trưa Quân hẹn gặp cô ở quán café đối diện công ty, nơi anh và cô vẫn thường bên nhau trong giờ nghỉ giải lao. Cô phân vân, lo lắng. Cô cảm thấy sợ hãi cái không gian quen thuộc ấy và anh. Cô có từ chối được anh không nếu như cô đến đó, nhưng rồi khi cô nghĩ tới Hoàng Nguyên, cô đã đi thẳng đến quán café, như chờ đợi chính những phản ứng trong tâm hồn của mình. - Anh đã rất nhớ em suốt hai tháng qua. Em tàn nhẫn với anh vậy sao. Anh đã cố gắng tìm em. Anh không bao giờ muốn mất em. Anh yêu em. Nếu như trước đây cô sẽ vì những lời nói của anh mà bỏ qua tất cả mọi cảm giác đau đớn của mình để lao vào vòng tay anh, nhưng sao hôm nay khi nghe Quân nói những điều đó, Như Hiền chỉ chờn chợn một cảm giác giả dối và vô nghĩa. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt người con trai cô đã từng yêu: - Anh yêu em, em tin vào điều anh nói. Nhưng tình yêu của anh quá vị kỉ, quá tham lam, nó khiến em sợ hãi. Em không thể chịu đựng được cái gọi là tình yêu từ anh nữa. Em đã nhận ra một điều rằng, cái thứ lý thuyết nói rằng, trong tình yêu ai cũng ích kỉ là sai lầm. Em nghĩ tình yêu thực sự thật thà và trọn vẹn chính là tình yêu mà cả hai người đều cảm nhận được sự tự do và bao dung. Và hơn hết, anh biết không… em nghĩ anh sẽ không bao giờ biết thế nào là một tình yêu thực sự, vì tình yêu thực sự cần sự can đảm. Anh chưa bao giờ có điều đó. Em cũng đã từng đánh mất đi sự can đảm đó, nhưng bây giờ em nghĩ em đã tìm được. Em không muốn có bất kì một mối quan hệ nào với anh nữa. Em sẽ bước tiếp bằng cảm giác thực sự của em. Chào anh. Cô dứt lời, đứng dậy và bước ra khỏi cửa khi không kịp để Quân nói thêm một lời nào nữa. Cô tự nhủ: “Thế là đủ cho hơn một năm qua rồi”. Cô vùng chạy đi trong những suy nghĩ mới mẻ và hạnh phúc ngập tràn giữa Sài gòn đang vào mùa gió. Đường phố ngập tràn lá me bay. Cô muốn ùa vào vòng tay rắn chắc của Hoàng Nguyên, và nói với anh rằng: “Em đã đủ can đảm để có thể bắt đầu. Vì anh. Vì em. Vì chúng ta đã thực sự can đảm để tìm thấy tình yêu giành cho bản thân mình”.