Showing posts with label ngoại tình. Show all posts
Showing posts with label ngoại tình. Show all posts

Wednesday 30 September 2015

Nhân tình của chồng xin làm vợ hai

Tôi hỏi “Thật ra em và chồng tôi yêu nhau lâu chưa?”. Các bạn có biết cô ta trả lời thế nào không? Cô ta nói “Tụi em mới thích nhau thôi, chưa làm gì có lỗi với chị cả. Nếu chị đồng ý em xin được làm vợ hai!”.
Sau bao nhiêu ngày đắn đo và dằn vặt, tôi quyết định viết lên đây những dòng tâm sự mong nhận được sự đồng cảm của những người vợ có chồng phản bội. Tôi muốn gửi tới những người con gái ngang nhiên xen vào hạnh phúc của người khác và gửi cho cả những ông chồng đã từng phản bội vợ mình trong đó có chồng tôi, nếu vô tình anh đọc được những tâm sự này của vợ.
Tôi đã trải qua một cú sốc cả về thể xác lẫn tâm hồn. Tôi vùi trong nước mắt và khóc cho bản thân, khóc cho số phận mình. Tôi lấy chồng, một người chồng hết mực thương yêu vợ con, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi cứ như vậy qua đi mỗi ngày. Hạnh phúc có, giận hờn có, cãi nhau có… Tôi nghĩ vợ chồng nào cũng có lúc cơm không lành, canh không ngọt.
Qua bao khó khăn lo toan của cuộc sống thường ngày và rồi tôi lại có thai lần 2. Tôi chăm lo cho đứa con bé bỏng của mình khi còn trong bụng mẹ. Cũng từ đây tôi biết thế nào là vấp ngã khi chồng tôi tuyển về một cô kế toán.
Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ chồng mình. Tôi tin anh và yêu anh nhưng giác quan của người vợ cho tôi thấy dường như chồng mình có sự thay đổi. Tôi ngầm theo dõi và ngày càng nhận ra giữa anh và cô kế toán có gì đó đáng ngờ. Tôi thấy điện thoại của anh có tin nhắn “Xin lỗi anh về tất cả, em biết em đã sai rồi, xin anh hãy xem em như một người bạn bình thường”.
Tôi đã choáng váng với tin nhắn đó và lấy điện thoại điện lại thì cô ta nói bạn em mượn máy nên nhắn nhầm (trước đó tôi không hề biết số điện thoại của cô ta). Ngày hôm sau cô ta đi làm bình thường và gặp tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi mang câu chuyện đó nói cho chị em trong phòng và rồi tối về chồng tôi nói tôi bêu riếu cô ta, chủ ý của tôi là dằn mặt cô ta mà thôi.
Thế rồi xung đột vợ chồng tôi ngày càng nhiều, tôi nhắn tin vào máy chồng tôi “Anh và cô ta có gì không?” thì luôn nhận lại câu trả lời là “Không!”. Anh còn nói “Anh vì gia đình vì vợ con, với lại thiếu gì người đẹp hơn anh còn không yêu huống gì cô ta”, tôi yên tâm với câu nói đó của chồng mình. Nhưng có gì giấu mãi được đâu, sáng anh chở con đi học tôi thấy anh đi lâu nên điện thoại cho anh, anh nói cho xe đi bảo dưỡng và tôi thấy cô ta đến công ty làm bằng xe ôm lúc sau anh cũng đi xe ôm về nhà. Vậy là tôi làm mình làm mẩy tôi gào lên trong phòng riêng của mình. Anh lại gần tôi, ôm tôi và nói anh với cô ấy có gì đâu (vẫn là câu anh thường nói với tôi).
Tôi khóc như mưa, tôi muốn xỉu nhưng vẫn cố gượng, anh đang ôm tôi vào lòng và dỗ tôi thì cô ta xuất hiện trước mặt tôi trong căn phòng của vợ chồng tôi. Cô ta ngồi cạnh tôi và nói “Ngày hôm nay em muốn nói cho rõ mọi chuyện để chị không còn hiểu lầm em”. Tôi nói “Thôi em ra ngoài đi chuyện của vợ chồng chị không liên quan tới em”. Nhưng cô ta nói “Em biết lâu nay chị nghi ngờ em và anh ấy nhưng em xin chị là giữa em và anh ấy chưa có gì cả.”
Tôi hỏi “Thật ra em và chồng tôi yêu nhau lâu chưa?”. Các bạn có biết cô ta trả lời thế nào không? Cô ta nói “Tụi em mới thích nhau thôi, chưa làm gì có lỗi với chị cả. Nếu chị đồng ý em xin được làm vợ hai!”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi choáng váng và gào to lên trong tuyệt vọng. Tôi không đánh cô ta, còn chồng tôi anh ngây người ra vì lời thú nhận của cô ta, (bởi anh chưa thừa nhận với tôi, anh đang cố giấu). Tôi lại hỏi cô ta “Thế em và anh ấy đi khách sạn bao nhiêu lần rồi?”. Cô ta im lặng, (còn tôi lúc đó không hiểu là mình tại sao lại có đủ bản lĩnh bình tĩnh đến như vậy).
Chồng tôi đẩy cô ta ra khỏi phòng và cô ta sang phòng làm việc còn tôi lúc đó như một con thú lao theo và gào lên tại sao cô lại ngủ với chồng tôi, chồng tôi ôm tôi và mọi người trong công ty ngăn tôi ra. Lúc đó tôi gần như quỵ xuống với cái bụng bầu tám tháng của mình. Anh xin tôi rối rít và nói cô ta đi về, cô ta ra về khỏi văn phòng còn tôi được chồng vỗ về an ủi. Tôi khóc như một đứa trẻ và rồi đứa con ở trong bụng tôi cho tôi thêm nghị lực. Tôi điện thoại về quê cho anh chị cả bên chồng, mọi người nói chồng tôi và anh dường như thấy được điều đó là cái sai của mình nên một mực dỗ dành tôi.
Tôi khóc như lả đi và tôi nằm im gần một ngày trời cho đến lúc tới giờ đi đón con gái lớn của tôi, anh không cho tôi đi nhưng tôi cố cười để anh không nghi ngờ gì. Và anh cũng để tôi đi đón con, tôi chạy xe đi đón con mà lòng như xát muối, tôi đau một nỗi đau không thể tả được. Tôi bịt khẩu trang để mọi người không ai thấy tôi đang khóc. Đón con xong tôi không về nhà mà chở con đi chơi, cho con chơi trò chơi. Nhìn con thích thú với ngôi nhà hơi mà tôi rơi nước mắt, tự nhủ lòng không khóc mà sao tôi cứ khóc. Chồng tôi thấy tôi không về anh điện thoại liên tục nhưng tôi không nghe máy. Tôi và con lang thang hết phố này đến đường kia, tôi lơ lửng không nhìn ngó (nói thật với các bạn lúc đó tôi không gặp bất trắc gì chứ nếu có chuyện gì xảy ra có lẽ tôi hối hận cả đời). Tôi vào nhà một người quen và họ thấy tôi khóc họ gặng hỏi và tôi cũng nói sự thật, bạn tôi để tôi bình tâm sau đó gọi điện chồng tôi đón về. Anh chạy như bay vào đón mẹ con tôi, tôi không chịu về nhưng cuối cùng anh cũng đưa tôi về được.
Anh giải thích với tôi là anh và cô ta chưa có gì, anh thử xem tôi ghen thế nào thôi. Cho dù anh có biện minh thế nào tôi cũng như người vô cảm, cả đêm tôi khóc và rồi điện thoại anh lại đổ chuông, tôi cầm máy nghe thì cô ta nói “Chị với bé về chưa?”, chắc cô ta nghĩ chồng tôi nghe. Tôi lên tiếng “Nhà tôi thì tôi về chứ lại để cái loại làm đĩ như cô xen vào à”. Tôi nhục mạ cô ta và tắt máy, chồng tôi không dám nghe máy.
Hơn 30 phút sau tôi thấy cô ta ló mặt trước cổng công ty nhà tôi, chồng tôi phát hoảng lên và nói tôi ở yên bên nhà còn anh qua văn phòng, tôi không chịu và đi theo sang. Tôi chửi cô ta và đuổi cô ta ra khỏi công ty, cô ta trơ tráo nói “Chị thì hơn gì tôi chẳng qua chỉ là người đến trước mà thôi, ngày xưa hỏi vợ thì cần cha mẹ còn giờ thì thông qua vợ cho có thôi chứ thực ra chẳng là cái gì cả”.
Bởi vậy tôi mới nghĩ ngày nay những con người xen vào hạnh phúc của người khác họ quá trơ trẽn, chỉ có những người làm vợ bị phản bội như tôi mới thấy khổ tâm. Tôi lục hồ sơ nhân viên và báo về quê cho bố mẹ cô ta biết, bố mẹ cô ta chết đứng với thông tin đó và họ gọi điện năn nỉ tôi bỏ qua. Tôi tâm sự với bố mẹ cô ta và nói con họ là người được ăn học đàng hoàng tử tế, học đến đại học vậy mà tại sao có những lúc hành động như kẻ vô học vậy. Bố mẹ cô ta im lặng nghe tôi nói và thay mặt con xin lỗi tôi… Chồng tôi không bỏ vợ con, anh nói “Đàn ông nhiều khi bị cám dỗ em hãy bỏ qua, vả lại cô ta cứ chèo kéo anh”… Tôi không biết anh nói thật hay nói dối nhưng với tôi tha thứ một lần cho chồng cũng là lúc tôi cần phải nhìn nhận lại cách tin tưởng tuyệt đối nơi anh. Ở nơi nào đó tôi mong cô ta sẽ đọc được những dòng tâm sự này. Tôi hận cô ta tới tận xương tủy và sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Rồi cô ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình khi một ngày nào đó cô ta cũng sẽ làm vợ như tôi.

Saturday 12 September 2015

Bị Bạn Của Bố Chồng Gạ “Đổi Tình Lấy Công Việc"

Sau thời gian nghỉ dài chăm con, chị nằng nặc đòi đi làm. Thế nhưng sự cố bất ngờ đó khiến chị muốn ở nhà đẻ thêm đứa nữa, khỏi đi làm.
Anh chị yêu nhau từ hồi học đại học, đến khi chị tốt nghiệp cũng là lúc đám cưới được tổ chức linh đình, không lâu sau đó chị sinh con. Chồng chị thì đã có một công việc ổn định, hứa hẹn nhiều thăng tiến; còn chị muốn đi làm nhưng cả nhà chồng khuyên chị nên ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con, không tội gì mà phải vất vả khi kinh tế gia đình đầy đủ.
Đúng là chị có một đời sống tình cảm khá viên mãn, một cuộc sống vật chất dư thừa nhưng vẫn cảm thấy thiếu thốn và trống vắng. Trong thâm tâm, chị cảm thấy có lỗi với bố mẹ và gia đình mình, chăm chút, hy sinh cho con ăn học thành người, giờ thì chỉ là một bà nội trợ. Chị cũng tiếc cho tấm bằng cử nhân loại giỏi của mình, đúng hơn là tiếc cho mình. Vậy nên khi con vào học mẫu giáo thì chị quyết định đi xin việc, mặc gia đình chồng ngăn trở.
Tuy nhiên, xin việc làm thời buổi này chẳng dễ dàng gì. Chị hạ thấp dần tiêu chuẩn của mình và cuối cùng là chỉ cần việc ở một công ty tầm tầm nào đó, nhưng mãi cũng không xong. Anh chồng thấy vợ chạy ngược chạy xuôi, hôm nào cũng phấn son trang điểm nhăm nhăm cho những cuộc phỏng vấn thì cũng sốt ruột, vợ chồng đã có lúc bất hòa, lạnh nhạt.
Chỉ riêng ông bố chồng có chút thông cảm với con dâu nên hứa sẽ giúp chị. Ông gặp người bạn là quan chức ngành văn hóa, rất dễ dàng để chị đảm nhận một vị trí đúng nghề được đào tạo. Mọi việc xong xuôi, chị chỉ chờ ngày đi làm.
Để cảm ơn ông bạn, một tối bố chồng dẫn cả gia đình đến nhà ông bạn. Đó là một ngôi biệt thự kiểu cổ, kín cổng cao tường, chỉ có hai ông bà sống với nhau, con cái hoặc đã ra ở riêng, hoặc đang du học nước ngoài. Chuyện trò được một lúc, chủ nhà bảo mọi người cứ trò chuyện, mời chị lên phòng làm việc gặp riêng ông. Sau khi đóng chặt cửa phòng, ông đặt thẳng vấn đề “đổi tình lấy công việc” rồi lao vào ôm lấy chị, hôn chị nồng nàn và hẹn chị ngày mai đến thăm quan cơ quan, nơi chị sẽ làm việc.
Chị rời khỏi căn phòng đó như người mộng du. Chồng chị, vốn không quan tâm lắm đến thái độ của vợ nhưng cũng nhận ra, anh hỏi chị bị làm sao, rồi cũng chẳng chú ý nữa. Chỉ đến hôm sau, trong bữa cơm, ông bố chồng nhắc nhở chị đến cơ quan ông bạn như lời hẹn. Chị trả lời dứt khoát là đã nghĩ lại rồi, bây giờ việc quan trọng là chăm con và chuẩn bị sinh đứa thứ hai, việc đi làm tạm gác lại đã.
Bà mẹ chồng tỏ vẻ mừng rỡ không giấu giếm, chồng chị thản nhiên nghĩ đó là việc đương nhiên, chỉ có ông bố chồng nhíu mày suy nghĩ. Và, có lẽ chỉ mình ông, ngoài chị, biết được lý do tại sao chị đột ngột từ bỏ ý định đi làm của mình khi chắc chắn đã có một công việc phù hợp./.

Thursday 10 September 2015

Vỡ Mộng Khi Chồng Lập Quỹ Đen Nuôi Bồ Nhí

Đặt hết lòng tin nên chồng để bây giờ tôi vỡ mộng vì chồng ngang nhiên lập quỹ đen nuôi bồ nhí.
Vợ chồng lấy nhau đã hơn 10 năm, đủ nếp đủ tẻ với một cậu con trai đầu lên 9 tuổi, cô con gái thứ hai 5 tuổi. Cả hai đứa đều ngoan ngoãn, khỏe mạnh và điều làm chồng tôi vô cùng hài lòng là các con giống anh từ khuôn mặt cho đến dáng đi, dáng đứng.
Hạnh phúc gia đình viên mãn, kinh tế ổn định vì tôi là kĩ sư hóa thực phẩm của một xí nghiệp bánh kẹo lớn, chồng tôi 38 tuổi hơn tôi 6 tuổi, là kĩ sư xây dựng cho một công ty tư nhân có tiếng trong thành phố.
Nhà ở của vợ chồng tôi là quà của bố mẹ đôi bên tặng nhân ngày tổ chức đám cưới, nên so với mặt bằng chung cuộc sống của chúng tôi là đầy đủ.
Tôi thấm nhuần lời bố mẹ, dạy là luôn “tích cốc phòng cơ” làm lụng để dành lúc khỏe mạnh, khi có việc cần hay đau ốm còn có tấm có món mà lo.
Vì vậy khi con trai đầu bước vào lớp 1, tôi bàn với chồng dồn hết tiền để dành bấy lâu và bán mấy món trang sức của tôi mà lâu nay không có dịp dùng để gửi vào ngân hàng. Tiền lương hàng tháng của tôi để lo chi tiêu sinh hoạt trong gia đình, còn lương, thưởng của chồng sau khi trừ đi chi phí cho anh thì cũng gửi luôn vào sổ tiết kiệm.
Chồng tôi vui vẻ ủng hộ, nhưng anh bảo bây giờ thời đại tân tiến, gửi tiết kiệm ngân hàng lích kích vì đáo hạn, vì rút ra, nhập vào mất thời gian, cứ để anh đưa hết vào thẻ ATM của anh cho tiện.
Thời gian đầu chồng thường xuyên thông báo số vốn trong thẻ của anh tăng lên ra sao, rồi dự tính thế nào cho tương lai của các con khi vợ chồng tôi có số tiền như dự tính.
Tôi rất tin tưởng ở chồng và luôn nhủ mình phải làm tốt công việc nội trợ, chi tiêu hợp lí để vừa đảm bảo được sức khỏe cho chồng con, vừa để chồng con an tâm làm lụng kiếm tiền thực hiện hoạch lâu dài cho tổ ấm của chúng tôi.
Thế nhưng mấy tháng gần đây chồng bỏ lệ thông báo số dư trong tài khoản của anh. Tôi hơi thắc mắc nhưng không dám hỏi, vì nghĩ chồng luôn đi sớm về khuya, nhiều khi về đến nhà là lăn ra ngủ không cần biết có tôi nằm bên cạnh, nghĩ là chồng phải làm việc vất vả để số tiền trong thẻ ngày thêm sinh sôi, nảy nở…
Thế rồi một hôm chồng vội theo công trình mà quên điện thoại ở nhà, khi thấy máy chồng có tin nhắn, tôi mở ra đọc mà mắt như hoa lên khi tin nhắn là số do ngân hàng báo là số dư trong tài khoản của anh đã hao hụt khá nhiều so với số tiền mà cách đây 4, 5 tháng anh cho tôi biết.
Lần theo mục tin nhắn của anh, tim tôi như muốn ngừng đập bởi không biết bao nhiêu tin nhắn qua lại giữa anh và một cô gái tên là Lệ. Xen giữa những lời hẹn hò, thề thốt yêu thương, nhớ nhung là tin của ngân hàng báo ngày giờ anh đã rút tiền trong thẻ và ngay sau tin của ngân hàng là tin của anh với nhân tình rằng anh chuyển cho cô để cô mua thời trang hàng hiệu, mua xe tay ga đắt tiền, rồi để chi cho cuộc du hí của hai người đến cả nửa tháng vừa qua, mà chồng báo là đi theo công trình ở một tỉnh ven biển.
Đặt hết lòng tin nên chồng để bây giờ tôi vỡ mộng vì chồng ngang nhiên lập quỹ đen nuôi bồ nhí. Còn tương lai hai đứa con nhỏ của chúng tôi thì sao? Tôi phải tính làm sao đây? Theo Ngọc Hà (Tiền phong)

Cái Giá Phải Trả Cho Tội Ngoại Tình Quá Đắt

Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh.
Giá như ngày đó tôi cứ an phận làm một người vợ tốt biết chăm lo cho gia đình và yêu thương chồng thôi thì có lẽ cuộc sống đã không trở nên ngột ngạt và cay đắng như bây giờ. Dù thời gian đã trôi đi quá xa, đã hơn 5 năm kể từ ngày ly hôn nhưng mỗi khi nhớ về những ngày đã qua ấy tôi vẫn không thể ngăn nổi giọt nước mắt.
Trước đó tôi cũng đã từng được sống trong hạnh phúc, là một người con gái xinh đẹp có học thức lại lấy được người đàn ông mình yêu thương, tài giỏi. Vậy mà cuối cùng chính tay tôi đã phá tan hạnh phúc đó, lừa dối chồng suốt một năm trời.
Sau khi tốt nghiệp đại học tôi vội vàng lên xe hoa, lấy người đàn ông tôi từng theo đuổi suốt 2 năm. Ngỡ tưởng chỉ cần lấy được người mình yêu, cùng nhau vun đắp hạnh phúc tương lai rồi sinh con đẻ cái là cuộc đời viên mãn rồi. Vậy mà sau khi lấy chồng được hai năm chính tôi lại là người thay đổi. Mặc cho chồng vất vả lăn lộn bên ngoài kiếm tiền tôi cứ mặc sức tiêu xài, mua sắm, làm đẹp… giao du với những người quyền quý, chịu chơi.
Ban đầu tôi chán nản vì chồng thường xuyên đi công tác xa nhà, sau này lại càng thất vọng hơn vì ngoài việc kiếm tiền thì chồng tôi là một người đàn ông khô khan, mặc dù phải thừa nhận anh là người đàn ông mẫu mực, chung thủy, thật thà và hiền. Nhưng chính những tính cách đó tạo khiến anh trở nên “cứng như tượng”, không một chút lãng mạn. Ngay như những ngày lễ, ngày sinh nhật vợ anh cũng chẳng mảy may quan tâm. Ngoài công việc, những chuyến bay suốt ngày này qua ngày khác ra thì anh chẳng cần biết vợ mình thích gì, muốn gì, cần gì…
Lấy chồng được 1 năm nghe lời khuyên của chồng “em làm lương tháng đâu được bao nhiêu, đi lại vất vả. Cứ ở nhà chăm sóc sức khỏe, làm đẹp. Chuyện tiền bạc cứ để anh lo” nên tôi bắt đầu nghỉ việc, quanh quẩn ở nhà. Một thời gian sau tôi cảm thấy chán ngán với cuộc sống nhàn hạ này, ngày nào cũng quanh quẩn bếp núc, nấu hết món này đến món kia rồi lại lủi thủi ăn một mình, gia đình nội ngoại đều định cư bên nước ngoài nên ngoài chồng ra tôi không còn biết đi đâu. Cuối cùng tôi tự tìm cho mình những thú vui mới.
Ban đầu là lên mạng tìm kiếm bạn bè, hầu hết họ đều là những người phụ nữ thiếu thốn tình cảm, và dư thừa về tiền bạc. Sau đó tôi tích cực tham gia vào những hoạt động của họ như ăn uống, tám chuyện, rồi đến rượu chè, quán bar… Cứ thế tôi bước chân vào con đường ngoại tình lúc nào không hay.
Tôi chìm đắm trong những mối tình vụng trộm, suốt 1 năm không biết đã có bao nhiêu người đàn ông từng đi qua cuộc đời tôi. Đến như vậy mà chồng tôi vẫn tin tưởng tuyệt đối ở tôi. Điều này càng khiến tôi thất vọng, tôi tiếp tục tìm đến và ngã vào lòng những gã đàn ông đó như để thảo mãn cơn khát thèm tình cảm.
Sau 1 năm lừa dối chồng, vụng trộm bên ngoài tôi đã phải tự mình đi giải quyết những hậu quả của những đêm ân ái đó. Cuối cùng thì cái giá phải trả cho người phụ nữ không biết giữ đạo làm vợ như tôi là quá đắt. Sau lần phá thai thứ 3, bác sĩ kết luận tôi không thể có con, cả cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong cô độc. Tôi đau đớn, dằn vặt bản thân, vậy mà chồng tôi vẫn không hề hay biết, thấy tôi ốm anh xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc.
Quãng thời gian đó tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chồng, tôi sợ ánh mắt chồng, sợ cả sự quan tâm chăm sóc ấy. Nỗi đau đớn của người phụ nữ không thể mang thai có lẽ chẳng ai có thể thấu hiểu được hết. Rất nhiều lần tôi tìm đến cái chết để quên đi tất cả quá khứ, để không phải chịu đựng nỗi đau này nữa. Nhưng chẳng lần nào tôi dám xuống tay, cuối cùng tôi cũng chỉ là người phụ nữ yếu đuối, tham sống sợ chết. Có lẽ duy chỉ có việc tôi chủ động đề nghị ly hôn và thú nhận tất cả tội lỗi với chồng là điều khiến tôi thanh thản nhất.
Tôi còn nhớ như in ánh mắt chồng, sự căm phẫn trong lòng anh lúc biết rõ sự thật. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ tới là thái độ dửng dưng của anh, anh từ từ ký vào tờ đơn ly hôn rồi thu dọn đồ đạc đi. Anh ra đi hai bàn tay trắng, thậm chí ngôi nhà này anh cũng để lại cho tôi. Một người đàn ông, một người chồng như anh tôi còn mong đợi gì nữa. Vậy mà chính đôi bàn tay tôi đã đập nát tất cả. Chúng tôi ly hôn trong im lặng, không một lời oán trách nhau.
Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh tôi trở thành người phụ nữ cô độc. Đã 5 năm tôi viện đủ lý do để tránh mặt gia đình, người thân vì không đủ can đảm để nói với họ về sự thật. 5 năm qua tôi sống trong đau khổ, ngày nào tôi cũng dằn vặt bản thân mình.
Chồng tôi đã sang Đức và định cư hẳn bên đó với gia đình, chỉ còn vài ngày nữa là anh sẽ có một gia đình mới, người phụ nữ ấy sẽ yêu thương anh, sẽ thủy chung son sắt với anh chứ không giống như tôi. Và chắc chắn cô ấy sẽ sinh cho anh thật nhiều những đứa con.Tôi vui mừng, chúc phúc cho anh.
Tôi viết ra những dòng tâm sự này để mong tất cả quá khứ không vui sẽ được chôn vùi nơi đây. Cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình quá đắt, 5 năm qua tôi dằn vặt bản thân mình cũng đã đủ. Giờ là lúc tôi phải sống cho riêng mình. Chẳng có cha mẹ nào bỏ rơi con mình cả, tôi sẽ sang Mỹ sống với bố mẹ, họ sẽ che chở cho tôi. Đã 5 năm tôi gồng mình lên sống với nỗi cô đơn, tủi hận. Liệu cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình đã đủ chưa?

Tuesday 1 September 2015

Cay đắng phát hiện vợ vờ đi du lịch để ngoại tình

Vợ tôi quá đẹp, còn tôi là một gã đàn ông quá bình thường. Bởi thế tôi có thể hiểu khi vợ mình ngoại tình với một người thành đạt như anh ta. Tôi vẫn giữ im lặng kể từ hôm phát hiện ra sự thật cay đắng đó. Nếu muốn phá cái gia đình này, rất dễ để tung hê mọi chuyện lên và ném vào mặt nhau một lá đơn ly dị. Nhưng nhìn các con đang hồn nhiên, quấn quít bên cha, bên mẹ, tôi lại không lỡ làm thế. Mà im lặng ư? Đàn ông có nỗi đau nào nhục bằng việc bị vợ cắm sừng? Chúng tôi cưới nhau được 11 năm, có hai cô con gái vô cùng đáng yêu. Nói về cuộc hôn nhân của mình, tôi chỉ biết dùng hai từ hài lòng. Giữa chúng tôi vẫn có những xô xát, có những tranh luận, cãi vã như nhiều cặp vợ chồng khác nhưng đổi lại, cả hai đều sống vì nhau, vì con và cảm thấy có chút hạnh phúc với tổ ấm của mình. Nhưng có lẽ dường như không phải, đấy chỉ là cảm giác một phía từ tôi. Vợ tôi là một người đàn bà đẹp. Hồi còn chưa lấy chồng, cô ấy được không biết bao anh theo đuổi, trong đó có cả những người giàu có, bề thế lắm. Nhưng lúc đó, cô ấy chỉ yêu một anh chàng làm họa sĩ. Vợ tôi là người phụ nữ đẹp và mơ mộng nên cũng không quá khó hiểu khi cô ấy khước từ bao nhiêu người đàn ông giàu có để yêu cái anh chàng nghệ sĩ ấy. So với những người theo đuổi, thầm yêu cô ấy hồi đó, tôi có lẽ là gã kém cỏi nhất. Tôi có công việc ổn định nhưng chỉ là nhân viên nhà nước bình thường, lương tháng chẳng đáng là bao. Thú thực, hồi đó tôi biết cô ấy vì gã bạn thân của tôi đang tán tỉnh, tôi cũng thầm thương nàng thôi chứ chẳng nghĩ cô ấy lại chọn mình. Nhưng cuộc tình của cô ấy với cái anh chàng nghệ sĩ kia không thành vì anh ta quá đào hoa. Cô ấy đẹp nhưng chẳng đủ sức giữ chân một gã như thế. Vậy là họ chia tay. Sau đấy cô ấy chủ động làm quen với tôi và nói sẽ cưới nếu tôi đồng ý. Tôi không ngốc nghếch đến độ không hiểu cô ấy lấy mình chỉ là một sự hận đời. Nhưng dẫu có vì lí do gì đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn muốn cưới vì cô ấy đẹp và cũng là nỗi khao khát của đời tôi. Bao năm qua, sống cùng nhau nhưng tôi biết ở cô ấy chỉ là sự chấp nhận số phận mà thôi. Cô ấy và tôi giống như ở hai thế giới, cô ấy đẹp và đáng được ở bên một người chồng xứng tầm hơn tôi gấp bội. Có lẽ đấy là lí do cô ấy ngã vào vòng tay người đàn ông ấy. Anh ta là cấp trên của vợ tôi nhưng cũng là một người rất phong độ. Anh ta chưa có vợ và bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của vợ tôi. Tất nhiên, với một người đàn ông vừa thành đạt vừa dđiển trai như thế, vợ tôi bị rung động cũng là khó tránh... Hơn nữa cô ấy đẹp, cô ấy sẽ cảm thấy mình yêu và được yêu bởi những người đàn ông là mơ ước của nhiều cô gái. Chuyến đi du lịch vừa rồi nói là đi với công ty nhưng tôi biết, cô ấy đi với anh ta. Khi cô ấy về, tôi thấy cô ấy như biến thành một con người khác, đầy sức sống, tươi vui… Có cảm giác 11 năm sống với nhau của hai vợ chồng tôi không bằng vài ngày ngắn ngủi mà cô ấy bên anh ta. Tôi đau lòng lắm nhưng tôi im lặng chưa phản ứng gì bởi vì tôi chưa biết phải làm sao. Tôi có thể thông cảm được cho vợ tôi bởi vì anh ta giàu có và mang tới cho cô ấy những điều mà một người chồng quá bình thường như tôi không thể nào làm được. Điều quan trọng nhất là tôi yêu cô ấy, tôi không muốn mất cô ấy. Tôi sợ nói ra mọi chuyện không kiểm soát được nữa, cô ấy hoặc là xấu hổ, hoặc là không còn gì để mất nên sẽ ly hôn với tôi để đến với anh ta. Tôi không muốn mất vợ, không muốn con mình mất mẹ. Tôi nghĩ mình sẽ im lặng, chờ tới khi cô ấy nhận ra giá trị đích thực của cuộc đời mình và quay về bên bố con tôi? Liệu có ngày đó hay không? Theo vudung@... (Khám phá)

Người vợ sa ngã

Anh ngồi dậy xé tờ đơn ly hôn. Anh mặc áo, bước ra khỏi nhà. Anh đi tìm vợ, phải tìm ngay đêm nay, đêm đầu tiên hai người gặp lại. Anh trở mình giữa đêm… Anh nén tiếng thở dài để không làm cho bầu không khí gia đình thêm ảm đạm. Màn đêm dày đặc, cô quạnh… Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường càng làm cho lòng người thêm khắc khoải. Chiếc giường rộng quá. Anh quàng tay sang tìm một bờ vai quen thuộc… nhưng trống trơn. Mọi thứ chỉ là khoảng không lạnh lẽ. Anh nhớ vợ… Nước mắt anh không ngừng rơi. Trong lòng anh trào lên những tủi hờn. Anh nhớ về 5 năm xa cách giữa hai vợ chồng, về những khao khát mong ngóng được bên nhau và về cả nỗi đau mà vợ mang lại cho anh. Đó là câu chuyện của hơn 5 năm về trước. Khi ấy, anh và Phương vừa cưới nhau xong. Đôi vợ chồng son quyết định gác lại mọi dự đinh cùng nhau vì anh phải lên đường ra nước ngoài du học. Mặc dù nhớ chồng, thương chồng nhưng nghĩ đến tương lai của anh, Phương vẫn động viên chồng cố gắng ăn học. Đôi vợ chồng trẻ bịn rịn chia tay nhau. Những ngày tháng đó nhớ lại là một cơn ác mộng với anh. Ở nơi đất khách quê người, anh nhớ vợ đến thắt lòng. Anh không có người quen, không có bạn bè nơi xa lạ đó. Chính vì vậy, anh chỉ biết lao vào học hành với mong muốn nhan chóng hoàn thành chương trình và quay trở lại bên vợ. Với Phương, 5 năm trời xa cách cũng đâu phải là điều đơn giản. Ngôi nhà này, chiếc giường cưới này khiến cô trở nên cô đơn hơn gấp bội. Họ đã từng có một tình yêu đẹp và phải chia xa quá lâu khiến tuổi xuân của Phương qua đi trong nỗi nhớ nhung và khao khát thầm kín. Phương nuốt những nỗi buồn của mình vào lòng. Cô tuyệt nhiên không một lần than thở với chồng về nỗi cô đơn trong ngôi nhà chỉ có mình cô. Có đôi lúc Phương nghĩ, giá mà ngày đó, trước khi anh đi, vợ chồng anh có với nhau một đứa con thì 5 năm qua có lẽ cô đã không cô đơn và buồn đến thế. Trong suốt 5 năm ấy, anh không một lần về thăm nhà. Phần vì muốn tiết kiệm chi phí, phần vì muốn gấp rút hoàn thành chương trình học. Các chương trình nối tiếp nhau, không có thời gian ngưng nghỉ nên 5 năm anh ở bên đó và hai vợ chồng không gặp mặt nhau ngần ấy thời gian. Họ chỉ có thể nối liền tình yêu bằng những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn lệch múi giờ mà khi người này nhận được đã là đêm… Đàn bà thường giỏi chịu đựng khi cô đơn… Nhưng giữa lúc cô đơn ấy họ lại không chống chọi nổi sức quyến rũ của một người đàn ông khác luôn ở bên. Năm thứ 4, gần hết một chặng đường xa cách đi qua, cuối cùng, Phương yếu lòng trước người đàn ông ấy. Anh ta làm cùng công ty với Phương. Anh là người nhìn thấy trong đôi mắt cô một nỗi buồn vời vợ. Cô không khóc nhưng đôi mắt không che giấu nổi sự cô đơn của người đàn bà vắng chồng nhiều năm. Họ bên nhau, chia sẻ với nhau về mọi điều. Và, cái gì đến, phải đến. Vì quá yêu chồng nên Phương chấp nhận xa chồng, để rồi vì xa chồng mà cô rơi vào lưới tình của người đàn ông khác. 5 năm xa cách, ngày về nước, cái cảm giác mong nhất của anh là được ôm vợ vào lòng ngay tại sân bay. Anh đã chờ đợi điều đó quá lâu rồi. Nhưng hôm ấy, giữa góc sân bay đông người qua lại, trong vòng tay anh, Phương bật khóc. Anh cảm thấy có gì đó bất an… Có vẻ như đó không phải là nước mắt của niềm hạnh phúc cho ngày gặp lại. Có gì đó như một cảm giác ân hận và lỗi lầm! Đêm hôm ấy, Phương gối đầu lên tay chồng. Hai người không thể ngủ… Nước mắt cô cứ lăn dài. Cô nghĩ, cô đấu tranh và rồi cô quyết định thú nhận tất cả với anh về mối quan hệ sai lầm mà cô từng vấp phải. Mặc dù điều đó đã dừng lại cách đây khá lâu nhưng cô không thể lừa dối chính bản thân mình được. Anh đẩy cô ra khỏi người. Anh nhìn vợ bằng con mắt khinh bỉ và coi thường. 5 năm qua… Anh ở nơi đất khách quê người, nỗi nhớ nhà, nhớ vợ còn nhiều hơn gấp bội. Vậy mà anh chưa bao giờ mảy may có ý nghĩ phản bội vợ. Thế mà cô – người đàn bà luôn nói yêu chồng, luôn động viên chồng cô gắng lại phản bội chồng đầy cay đắng như thế. Phương nhìn chồng. Cô không dám cầu xin một lời tha thứ. Ngay trong đêm đó, Phương rời khỏi nhà sau khi để lại một tờ đơn ly hôn trên mặt bàn. Đêm dầu tiên sau 5 năm xa cách của vợ chồng Phương đã diễn ra bi kịch như thế. Cô không trách anh ích kỉ, cô chỉ trách mình đã yếu lòng. Nhìn bóng vợ bước ra khỏi ngôi nhà thân thương sau 5 năm làm vợ chồng trong xa cách, anh thấy tim mình đau nhói. Nhưng anh không đủ can đảm để giữ vợ mình lại. Anh không hiểu mình phải làm gì… Đêm hôm ấy, anh thức trắng. Anh nằm trên chiếc giường cưới của hai vợ chồng một mình. Cảm giác trống vắng, cô đơn kinh khủng dâng trào. Anh hiểu, 5 năm qua vợ mình đã chôn vùi tuổi thanh xuân, tình yêu và cả những khao khát đàn bà nhất trong nỗi buồn đơn lẻ này. Có lẽ đó là lí do cô phạm sai lầm. Anh còn có một động lực cố gắng học tập để quên đi. Còn cô, cô chỉ có nỗi nhớ chồng đến quay quắt mà thôi. Anh ngồi dậy xé tờ đơn ly hôn. Anh mặc áo, bước ra khỏi nhà. Anh đi tìm vợ, phải tìm ngay đêm nay, đêm đầu tiên hai người gặp lại. Theo Như Anh (Khám phá)

Monday 31 August 2015

Mẹ Chồng Con Dâu Gặp Nhau Ú Ớ.. ở Nhà Nghỉ

Lúc đó cả hai mẹ con đều ngỡ ngàng, xấu hổ và thực sự không biết nói gì. 4 con người 8 con mắt nhìn nhau mà chẳng thốt nên lời, lúc đó mẹ chồng và tôi đều ú ớ, đứng hình không biết nên chào hỏi nhau thế nào? Chào hay lướt qua như không biết đây? Khi kể ra chuyện này tôi thấy thật hổ thẹn, tôi và tình nhân vừa bước đến tầng hai của nhà nghỉ thì thấy mẹ cùng với một người đàn ông đó từ phòng bước ra. Và dĩ nhiên người đó không phải là bố chồng tôi. Lúc đó cả hai mẹ con đều ngỡ ngàng, xấu hổ và thực sự không biết nói gì. 4 con người 8 con mắt nhìn nhau mà chẳng thốt nên lời, lúc đó mẹ chồng và tôi đều ú ớ, đứng hình không biết nên chào hỏi nhau thế nào? Chào hay lướt qua như không biết đây, cảm tưởng mọi thứ như thước phim quay chậm. May sao, mẹ chồng tôi bước đi trước, còn tôi thót tim đứng như trời trồng ở bậc cầu thang.
Lúc đó tôi như nghẹt thở, cảm giác muốn xỉu chẳng biết nên giải quyết và đối mặt với mẹ chồng như thế nào khi về nhà. Ở nhà mẹ khá quý mến tôi vì tôi là cô con dâu có công việc ổn định nhất lại biết đối nhân xử thế. Nhưng bây giờ hình tượng của tôi hoàn toàn bị sụp đổ trong mắt bà vì tôi đã phản bội người con trai mà bà yêu mến nhất. Sở dĩ tôi ngoại tình là vì chồng lâu nay không mặn mà ân ái với vợ. Anh dường như lảng tránh việc đó, hai người sống bên nhau như kẻ vô hình, bề ngoài chúng tôi vẫn tỏ ra rất hạnh phúc nhưng kỳ thực cả hai sống bên nhau vì trách nhiệm còn tình yêu đã bị mai một đi rất nhiều, nói chung có rất nhiều vấn đề và nguyên nhân khiến tôi sa ngã như vậy. Còn mẹ chồng, chưa bao giờ tôi nghĩ ở cái tuổi làm bà rồi mà lại còn đi cặp kè với một người đàn ông khác. Có lẽ vì bố chồng tôi ngủ riêng từ khi bà sinh em chồng được 5 tuổi đến giờ nên bà cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Người ta nói đúng phụ nữ họ luôn cần cảm giác được yêu thương. Giờ về nhà tôi thở cũng không dám thở, hai mẹ con chạm mặt nhau chẳng biết nói gì. Ai cũng cố né tránh và hết sức gượng gạo, mẹ chồng con dâu không còn quấn quýt nói chuyện như trước nữa. Có lẽ mẹ chồng tôi vừa xấu hổ, vừa khinh thường con dâu, nếu như bà ấy không cặp bồ mà bắt gặp tôi tay trong tay với người tình vào nhà nghỉ như vậy, có lẽ với cách xử sự của một người mẹ chồng cưng con thì bà ấy sẽ bảo chồng tống tôi ra khỏi nhà rồi.
Vợ chồng tôi cũng đang hết dần tình cảm nhưng không ai đòi ly hôn vì chúng tôi còn có con nhỏ. Cả hai đều không muốn con cái phải sống cảnh ly tan, tôi cũng dần thất vọng với sự hờ hững của chồng nên mới ngã vào tay người khác. Sau sự cố ở nhà nghỉ tôi đã chấm dứt quan hệ với người kia, nhưng cuộc sống ngột ngạt ảm đạm như 1 cơn sóng ngầm đang diễn ra giữa con dâu với mẹ chồng khiến tôi thực sự khổ tâm và khó chịu vô cùng. Theo / Evatam.vn

Bất lực khi con gái thích đưa bạn trai về nhà ngủ

Tờ mờ sáng giật mình thức dậy, tôi không thấy con gái nằm cạnh mình nữa, lại nghe tiếng rúc rích của nó với bạn trai ở phòng trong mà tá hỏa. Đã 12h đêm mà con gái tôi vẫn chưa về, gọi điện cũng không liên lạc được. Trời thì mưa tầm tã, sấm chớp đùng đoàng như thúc vào lòng khiến tôi càng thêm sốt ruột, đứng ngồi không yên. Tôi lụi cụi khoác vội tấm áo tơi, chật vật mãi mới lôi được chiếc xe đạp cọc cạch ra khỏi đống đồ đạc lỉnh kỉnh rồi đội mưa đi tìm con. Nhưng mưa to quá, nước mưa táp vào mặt, mắt tôi lại kém, không nhìn thấy gì cho nên tôi lại phải xuống dắt xe, đi bộ, lội bì bõm qua đoạn ngõ bị ngập. Tôi không biết con gái đang ở đâu nên cứ nhằm quán nét, quán game, quán bún, quán ốc… mà xông vào tìm. Tìm một lúc không thấy, tôi lại tất tả đi về nhà xem con đã về chưa. Nhà cửa vẫn trống không, đồng hồ chỉ 12h30 đêm. Tôi ngồi phệt xuống bậu cửa, kéo tay áo gạt nước trên mặt, chẳng biết là nước mưa hay nước mắt. Lòng tôi lo thắt lại: “Không biết bây giờ con mình đang ở đâu? Nó có thể ở đâu được vào giờ này hả trời?”. Nghỉ một lúc tôi lại lóc cóc đạp xe đi tìm con. Nhưng phố xá, người ta đã đóng cửa đi ngủ hết, chẳng còn chỗ nào để mà tìm. Nghĩ đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra là con mình bị tai nạn giao thông, bị giết, bị hiếp… tôi rùng mình sởn gai ốc. Tôi vừa run vừa đạp xe một vòng qua khu chợ, hồ nước gần nhà nhưng không thầy gì đành quay về. Đang định gọi điện báo cảnh sát thì nghe tiếng con về. Bao nhiêu lo lắng thắt gan thắt ruột dồn nét suốt buổi tối vỡ ào thành sự giận giữ, tôi giơ tay tát con một cái thật mạnh rồi quát: “Mày đi đâu mà bây giờ mới về? Mày muốn tao chết hay sống?”. Con bé bật khóc, quay đi. Nó cứ thế chạy ra đường không nói không rằng. Tôi hớt hải chạy theo, van nài: “Thư, mẹ xin lỗi! Quay về đi!”. Giằng co mãi tôi mới lôi được con về. Cả hai ướt như chuột lột. Tôi phiêu bạt từ bé, lấy được ông chồng ở ngoại thành Hà Nội nhưng anh ấy lại nghiện ma túy, sốc thuốc mất khi con Thư mới 5 tuổi. Cửa nhà cơ nghiệp chẳng có gì ngoài đứa con nên tôi yêu chiều nó hết mực. Có lẽ cũng vì thế mà nó sinh hư, tính tình ương bướng không sao bảo được. Điều tôi lo nhất là con mình còn trẻ người non dạ, chưa hiểu sự đời, ra ngoài bị lừa gạt, lợi dụng hậu quả không sao lường hết được. Thấy con hay đi chơi với bạn trai, mà toàn những anh chàng tóc xanh tóc đỏ, nhâng nhâng nháo nháo chẳng ra làm sao, tôi cố gặng hỏi nhưng nó không bao giờ chia sẻ với mẹ điều gì. Nhiều lần, định mở lời khuyên con điều hay lẽ phải nhưng vừa nói được câu trước, câu sau nó đã gắt lên hoặc càu nhàu khó chịu rồi bỏ đi. Đúng là dạy con từ thủa còn thơ, lúc con còn nhỏ tôi không nghiêm, bây giờ nó lớn không thể nào dạy được nữa. Dạo này, con gái tôi còn hay đưa bạn trai về nhà ngủ qua đêm. Hôm thì nó lấy lý do đi chơi về khuya mà nhà bạn trai ở xa không về được, hôm thì bạn trai say rượu về nhà không an toàn… Được dăm bữa, nửa tháng tôi lại thấy nó dẫn về nhà một anh khác xin ngủ nhờ. Hôm nào nhà có “khách” xin ngủ nhờ là hôm ấy tôi thao thức cả đêm để trông chừng, chỉ sợ chúng nó xảy ra chuyện lộn xộn. Nhưng cũng có hôm mệt quá, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tờ mờ sáng giật mình thức dậy đã không thấy con gái nằm bên cạnh, lại nghe tiếng khúc khích ở phòng con mà tim thót lại. Giận tím mặt, tôi gọi toáng lên rồi đuổi cổ anh chàng kia về. Sau việc ấy, hai mẹ con giận nhau. Suốt một tuần nay, nó không nói với tôi câu nào. Nhà đã neo người, không khí lại càng thêm hiu quạnh. Sống bằng ngần này tuổi đầu, đã trải qua bao nhiêu cay đắng, khổ nhục trên đời nhưng chưa khi nào, tôi thấy buồn như lúc này. Tôi phải làm gì với đứa con gái ương bướng, dại dột của mình đây? Theo Nhật Minh (Người đưa tin)