Showing posts with label gia đình. Show all posts
Showing posts with label gia đình. Show all posts

Saturday 12 September 2015

Bị Bạn Của Bố Chồng Gạ “Đổi Tình Lấy Công Việc"

Sau thời gian nghỉ dài chăm con, chị nằng nặc đòi đi làm. Thế nhưng sự cố bất ngờ đó khiến chị muốn ở nhà đẻ thêm đứa nữa, khỏi đi làm.
Anh chị yêu nhau từ hồi học đại học, đến khi chị tốt nghiệp cũng là lúc đám cưới được tổ chức linh đình, không lâu sau đó chị sinh con. Chồng chị thì đã có một công việc ổn định, hứa hẹn nhiều thăng tiến; còn chị muốn đi làm nhưng cả nhà chồng khuyên chị nên ở nhà nội trợ, chăm sóc chồng con, không tội gì mà phải vất vả khi kinh tế gia đình đầy đủ.
Đúng là chị có một đời sống tình cảm khá viên mãn, một cuộc sống vật chất dư thừa nhưng vẫn cảm thấy thiếu thốn và trống vắng. Trong thâm tâm, chị cảm thấy có lỗi với bố mẹ và gia đình mình, chăm chút, hy sinh cho con ăn học thành người, giờ thì chỉ là một bà nội trợ. Chị cũng tiếc cho tấm bằng cử nhân loại giỏi của mình, đúng hơn là tiếc cho mình. Vậy nên khi con vào học mẫu giáo thì chị quyết định đi xin việc, mặc gia đình chồng ngăn trở.
Tuy nhiên, xin việc làm thời buổi này chẳng dễ dàng gì. Chị hạ thấp dần tiêu chuẩn của mình và cuối cùng là chỉ cần việc ở một công ty tầm tầm nào đó, nhưng mãi cũng không xong. Anh chồng thấy vợ chạy ngược chạy xuôi, hôm nào cũng phấn son trang điểm nhăm nhăm cho những cuộc phỏng vấn thì cũng sốt ruột, vợ chồng đã có lúc bất hòa, lạnh nhạt.
Chỉ riêng ông bố chồng có chút thông cảm với con dâu nên hứa sẽ giúp chị. Ông gặp người bạn là quan chức ngành văn hóa, rất dễ dàng để chị đảm nhận một vị trí đúng nghề được đào tạo. Mọi việc xong xuôi, chị chỉ chờ ngày đi làm.
Để cảm ơn ông bạn, một tối bố chồng dẫn cả gia đình đến nhà ông bạn. Đó là một ngôi biệt thự kiểu cổ, kín cổng cao tường, chỉ có hai ông bà sống với nhau, con cái hoặc đã ra ở riêng, hoặc đang du học nước ngoài. Chuyện trò được một lúc, chủ nhà bảo mọi người cứ trò chuyện, mời chị lên phòng làm việc gặp riêng ông. Sau khi đóng chặt cửa phòng, ông đặt thẳng vấn đề “đổi tình lấy công việc” rồi lao vào ôm lấy chị, hôn chị nồng nàn và hẹn chị ngày mai đến thăm quan cơ quan, nơi chị sẽ làm việc.
Chị rời khỏi căn phòng đó như người mộng du. Chồng chị, vốn không quan tâm lắm đến thái độ của vợ nhưng cũng nhận ra, anh hỏi chị bị làm sao, rồi cũng chẳng chú ý nữa. Chỉ đến hôm sau, trong bữa cơm, ông bố chồng nhắc nhở chị đến cơ quan ông bạn như lời hẹn. Chị trả lời dứt khoát là đã nghĩ lại rồi, bây giờ việc quan trọng là chăm con và chuẩn bị sinh đứa thứ hai, việc đi làm tạm gác lại đã.
Bà mẹ chồng tỏ vẻ mừng rỡ không giấu giếm, chồng chị thản nhiên nghĩ đó là việc đương nhiên, chỉ có ông bố chồng nhíu mày suy nghĩ. Và, có lẽ chỉ mình ông, ngoài chị, biết được lý do tại sao chị đột ngột từ bỏ ý định đi làm của mình khi chắc chắn đã có một công việc phù hợp./.

Friday 11 September 2015

Sững sờ vì bí mật của gia đình chồng

27 tuổi tôi cứ ngỡ tìm được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời mình. Vậy mà tất cả những gì tôi có được chỉ là sự lừa dối và cái bí mật đáng ghê sợ của gia đình chồng.
Ngày anh về ra mắt nhà tôi, bố mẹ tôi vui lắm vì sắp có được một anh con rể chững chạc, hiền lành và thành đạt. Nói chung 2 gia đình rất môn đăng hộ đối. Anh là con trai lớn trong nhà, dưới anh còn có một cô em gái kém tôi 5 tuổi và một cậu em trai út. Đó là những gì tôi biết được về gia đình chồng.
Vì bố mẹ chồng tôi rất hiền và tâm lý nên cuộc sống làm dâu của tôi cũng không gặp nhiều khó khăn. Duy chỉ có một việc khiến tôi khó chịu đó là tính cách ẩm ương của cô em chồng. Nhiều lúc ngột ngạt quá tôi chỉ mong có ai lấy quách cô ấy đi cho xong để đỡ phải ở cùng.
Hàng ngày việc của cô ấy là chê bai, dè bỉu, nói xấu tôi với mọi người trong nhà. Có chút năng khiếu nấu ăn mà cô ấy biến tôi thành trò hề trong nhà. Mọi món tôi làm cô ấy đều mang ra chế giễu này nọ khiến tôi nhiều lúc xấu hổ với cả nhà. Nói chung mối quan hệ chị dâu – em chồng của tôi thật tệ mà chưa biết phải cải thiện thế nào dù tôi có cố gắng đến đâu.
Đã vậy lại còn suốt ngày xum xoe với chồng tôi. Lúc nào cũng nhõng nhẽo, đòi hỏi đủ chuyện. Nào là đi mua sắm, ăn uống đủ kiểu thậm chí còn đòi anh đưa đến trường và gần gũi với anh trai tự nhiên lắm. Là vợ, tôi không khỏi bực mình, ấm ức nhưng không biết phải làm sao vì có nói với chồng thì chồng cũng chỉ cười xòa bảo: Cô ấy được chiều từ bé nên thế!. Chuyện này cũng không trách được, anh em họ quý nhau từ khi tôi còn chưa về làm dâu.
Cô em gái suốt ngày xum xoe với chồng tôi. Lúc nào cũng nhõng nhẽo, đòi hỏi đủ chuyện.
Nếu thật sự chỉ là tình cảm anh em thắm thiết thì không nói làm gì đằng này sự thật lại bất ngờ hơn tôi nghĩ.
Sau khi về làm dâu được 5 tháng, tôi mới lờ mờ được biết hoàn cảnh thật của gia đình chồng qua lời của một bác hàng xóm. Hóa ra cô em gái này là con gái một người bạn của mẹ chồng tôi. Bạn của mẹ chồng tôi lỡ mang thai với người yêu, nhưng bị bạn trai phụ bạc nên sinh con xong, đã nhờ mẹ chồng tôi nuôi nấng giúp để làm lại cuộc đời. Vì thương hoàn cảnh của bạn thân, mẹ chồng tôi đem cô con gái về chăm sóc không khác gì con đẻ. Thỉnh thoảng, người bạn đó vẫn về thăm con gái.
Tôi cũng chỉ nghe để đấy chứ không dám hỏi lại chuyện này vì chuyện chỉ nghe qua người khác. Thế nhưng, tôi giật mình nghĩ, nếu lời bác hàng nói nói là đúng thì mối quan hệ của chồng và cô em gái kia chẳng hề liên quan tới nhau. Trong tôi bỗng xuất hiện một sự lo lắng lớn.
Từ ngày biết được thông tin đó, tôi chú ý hơn tới mọi thứ để tự mình tìm ra điều bí ẩn. Bằng linh cảm của người vợ, tôi đâm hoài nghi và xét nét với mối quan hệ của chồng và “em gái” kia. Và thực tế tôi cũng nhận thấy họ khôngđơn thuần là anh – em theo đúng nghĩa được.
Rồi một lần, cô ấy bị nghi là sốt vi rút, đêm hôm tôi định sang phòng ngó xem cô ấy có cần gì không để giúp thì chồng không cho sang với lý do, sợ tôi sức khỏe yếu lây bệnh thì khổ. Anh giành việc sang chăm em gái lúc nửa đêm. Tôi cũng để chồng đi sang đó, rồi một lát lặng lẽ sang sau. Vừa tới cửa tôi đã nghe tiếng thủ thỉ, nhõng nhẽo của cô em chồng: “Sao anh lại lấy vợ? Anh, ly hôn đi. Em sẽ chăm sóc anh đến hết đời”. Tôi không thể thấy biểu cảm của anh lúc đó là gì nên cũng không dám phán xét. Chỉ biết rằng ngay sau khi cô em chồng thốt ra những lời đó thì chồng tôi rời phòng cô ấy.
Cho đến bây giờ, tôi thực sự hoang mang. Có vẻ như nhà chồng đã giấu tôi chuyện cô em kia không phải là máu mủ nhà họ. Nhưng điều tôi băng khoăn và lo lắng hơn nữa chính là việc giữa chồng tôi và cô ấy liệu có từng nảy sinh tình cảm với nhau? Tôi có phải là người mà anh thực sự muốn cưới?
Thực tế, 2 con người đó dù gì cũng không có mối quan hệ huyết thống, nếu có tình cảm với nhau cũng là chuyện không lạ. Chỉ có điều là gia đình chồng tôi có biết tình cảm của cô em ấy dành cho chồng tôi hay không? Nếu biết thì làm sao họ lại hành xử như thế?
Bây giờ, người khó xử và không biết phải làm sao lại chính là tôi. Hỏi cho rõ cũng không được. Mà âm thầm ra đi cũng chẳng xong. Một là vì điều tiếng, hai là tôi thực sự yêu chồng mình và trân trọng sự đầm ấm, hòa nhã, tình cảm của mọi người trong gia đình chồng. Tôi nên chọn cách nào đây, tiếp tục sống với gia đình chồng như thế này hay từ bỏ? Mong lời khuyên đúng hướng từ mọi người.

Thursday 10 September 2015

Vỡ Mộng Khi Chồng Lập Quỹ Đen Nuôi Bồ Nhí

Đặt hết lòng tin nên chồng để bây giờ tôi vỡ mộng vì chồng ngang nhiên lập quỹ đen nuôi bồ nhí.
Vợ chồng lấy nhau đã hơn 10 năm, đủ nếp đủ tẻ với một cậu con trai đầu lên 9 tuổi, cô con gái thứ hai 5 tuổi. Cả hai đứa đều ngoan ngoãn, khỏe mạnh và điều làm chồng tôi vô cùng hài lòng là các con giống anh từ khuôn mặt cho đến dáng đi, dáng đứng.
Hạnh phúc gia đình viên mãn, kinh tế ổn định vì tôi là kĩ sư hóa thực phẩm của một xí nghiệp bánh kẹo lớn, chồng tôi 38 tuổi hơn tôi 6 tuổi, là kĩ sư xây dựng cho một công ty tư nhân có tiếng trong thành phố.
Nhà ở của vợ chồng tôi là quà của bố mẹ đôi bên tặng nhân ngày tổ chức đám cưới, nên so với mặt bằng chung cuộc sống của chúng tôi là đầy đủ.
Tôi thấm nhuần lời bố mẹ, dạy là luôn “tích cốc phòng cơ” làm lụng để dành lúc khỏe mạnh, khi có việc cần hay đau ốm còn có tấm có món mà lo.
Vì vậy khi con trai đầu bước vào lớp 1, tôi bàn với chồng dồn hết tiền để dành bấy lâu và bán mấy món trang sức của tôi mà lâu nay không có dịp dùng để gửi vào ngân hàng. Tiền lương hàng tháng của tôi để lo chi tiêu sinh hoạt trong gia đình, còn lương, thưởng của chồng sau khi trừ đi chi phí cho anh thì cũng gửi luôn vào sổ tiết kiệm.
Chồng tôi vui vẻ ủng hộ, nhưng anh bảo bây giờ thời đại tân tiến, gửi tiết kiệm ngân hàng lích kích vì đáo hạn, vì rút ra, nhập vào mất thời gian, cứ để anh đưa hết vào thẻ ATM của anh cho tiện.
Thời gian đầu chồng thường xuyên thông báo số vốn trong thẻ của anh tăng lên ra sao, rồi dự tính thế nào cho tương lai của các con khi vợ chồng tôi có số tiền như dự tính.
Tôi rất tin tưởng ở chồng và luôn nhủ mình phải làm tốt công việc nội trợ, chi tiêu hợp lí để vừa đảm bảo được sức khỏe cho chồng con, vừa để chồng con an tâm làm lụng kiếm tiền thực hiện hoạch lâu dài cho tổ ấm của chúng tôi.
Thế nhưng mấy tháng gần đây chồng bỏ lệ thông báo số dư trong tài khoản của anh. Tôi hơi thắc mắc nhưng không dám hỏi, vì nghĩ chồng luôn đi sớm về khuya, nhiều khi về đến nhà là lăn ra ngủ không cần biết có tôi nằm bên cạnh, nghĩ là chồng phải làm việc vất vả để số tiền trong thẻ ngày thêm sinh sôi, nảy nở…
Thế rồi một hôm chồng vội theo công trình mà quên điện thoại ở nhà, khi thấy máy chồng có tin nhắn, tôi mở ra đọc mà mắt như hoa lên khi tin nhắn là số do ngân hàng báo là số dư trong tài khoản của anh đã hao hụt khá nhiều so với số tiền mà cách đây 4, 5 tháng anh cho tôi biết.
Lần theo mục tin nhắn của anh, tim tôi như muốn ngừng đập bởi không biết bao nhiêu tin nhắn qua lại giữa anh và một cô gái tên là Lệ. Xen giữa những lời hẹn hò, thề thốt yêu thương, nhớ nhung là tin của ngân hàng báo ngày giờ anh đã rút tiền trong thẻ và ngay sau tin của ngân hàng là tin của anh với nhân tình rằng anh chuyển cho cô để cô mua thời trang hàng hiệu, mua xe tay ga đắt tiền, rồi để chi cho cuộc du hí của hai người đến cả nửa tháng vừa qua, mà chồng báo là đi theo công trình ở một tỉnh ven biển.
Đặt hết lòng tin nên chồng để bây giờ tôi vỡ mộng vì chồng ngang nhiên lập quỹ đen nuôi bồ nhí. Còn tương lai hai đứa con nhỏ của chúng tôi thì sao? Tôi phải tính làm sao đây? Theo Ngọc Hà (Tiền phong)

Tuesday 8 September 2015

Nỗi khổ ê chề của nàng dâu đẻ con giống nhà ngoại

Con Dung nghe bà nội mắng thì ôm chặt mẹ khóc, đòi về ông bà ngoại, mẹ chồng Dung càng được thể càng điên tiết, bà kéo tay Dung tống ra đường.
Chồng Dung chỉ biết bất lực đứng yên nhìn! Dung lấy chồng được cả hai bên gia đình đồng thuận, tác thành, thời gian đầu về làm dâu của Dung rất yên ấm hoà hợp, bố mẹ chồng cũng quý mến. Chồng Dung là con trai trưởng, lúc biết tin Dung mang bầu con trai mẹ chồng Dung mừng ra mặt, chăm sóc chiều chuộng Dung hết lòng. Ai cũng nghĩ lúc Dung đẻ con ra thì còn được mẹ chồng yêu quý nuông chiều nữa, nhưng trời chẳng chiều lòng người, lúc đón cháu nội vừa lọt lòng, mẹ chồng Dung ngắm nhìn đứa trẻ rất lâu, mặt bà không nở lấy một nụ cười, bà nhíu mày buông thõng một câu, sao chẳng có nét nào giống thằng bố nó, hay chú nó vậy?
Dung cười bảo, trẻ con mới đẻ thì còn đổi nét liên tục, dần dần rồi sẽ giống, nhưng mẹ chồng Dung vẫn tỏ vẻ không vui, bà đặt đứa cháu đích tôn cái uỳnh xuống giường rồi bà chép miệng, giống hệt đằng ngoại.
Kể từ đó trở đi, mỗi ngày mẹ chồng Dung chỉ vào phòng ngó cháu nội một lần xem hôm nay nét cháu đã thay đổi chưa, nhưng éo le thay, thằng bé càng lớn thì càng giống y xì đúc bên ngoại, đặc biệt là giống cậu tức em trai của Dung, nhìn thằng bé không có một nét nào gọi là giống bố. Đã thế ai đến thăm cũng bế ẵm cũng bảo giống hệt cậu nó, chẳng giống bố chút nào, mẹ chồng Dung nghe được càng điên tiết.
Đỉnh điểm tới lúc con trai Dung được một tuổi bà cho họp toàn thể gia đình và yêu cầu mang đứa trẻ đi xét nghiệm ADN, vì bà không tin đó là con của con trai bà. Nghe được những lời tuyên bố thẳng thừng đó của mẹ chồng, Dung ôm con khóc nức nở vì tủi thân vì bị hàm oan, nhưng mặc cho Dung khóc, con trai khuyên can, mẹ chồng Dung nhất mực vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, bà tuyên bố nếu không mang giấy xét nghiệm ADN về đây sẽ đuổi mẹ con Dung về bên ngoại không nhận cháu.
Để giữ hoà khí cho gia đình yên ổn, chồng Dung phải thuyết phục Dung đồng ý làm xét nghiệm ADN cho con. Tới khi có xét nghiệm ADN đứa trẻ đúng là con của chồng Dung, mẹ chồng Dung vẫn không buông tha, bà ngày đêm đay nghiến theo kiểu khác
Mỗi khi cháu khóc, mẹ chồng Dung lại quát mày cút về bên ngoại mày mà khóc. Con Dung làm rơi bể cái gì là mẹ chồng Dung lấy tay đánh liên tục vào mông nó, vừa đánh vừa mắng, như kiểu bao uất hận bà chút hết lên đầu nó. Suốt ngày bà nhiếc móc là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, cái ngữ ấy lớn lên nó cũng chỉ biết nhà ngoại nó thôi.
Tới khi em trai chồng Dung lấy vợ rồi sinh được một cậu con trai, nó lại giống hệt bố chồng Dung, giống hệt bên nội, thì mẹ chồng Dung có sự phân biệt rõ ràng? Có gì ngon lành bà cũng đều dành cho em dâu và con của em trai chồng Dung. Nhiều lần vừa bế ẵm cháu bà vừa mỉa mai bảo: "Đây mới là giống vàng giống bạc nhà bà, đây mới là cháu đích tôn của nhà bà, còn cái ngữ lạc loài ở nơi khác bà là bà không nhận bà là bà đuổi xéo", nghe mẹ chồng Dung nói vậy Dung uất ức ôm con bỏ về nhà bên ngoại, chồng Dung sang năn nỉ đón hai mẹ con về. Chồng Dung bảo thông cảm cho mẹ, mẹ già rồi hay nói linh tinh, mẹ chẳng còn sống được bao lâu nữa. Thương con xa bố, thương bố xa con, Dung lại nuốt nước mắt ôm con quay về, vừa về tới cửa mẹ chồng Dung đã ném quần áo đuổi đi, mẹ chồng Dung nói đi thì đi luôn, bà không chứa thứ lạc loài ấy.
Con Dung nghe bà nội mắng thì ôm chặt mẹ khóc, đòi về ông bà ngoại, mẹ chồng Dung càng được thể càng điên tiết, bà kéo tay Dung tống ra đường. Chồng Dung chỉ biết bất lực đứng yên nhìn.
Dung một lần nữa ôm con về bên ngoại, Dung đề nghị chồng chuyển ra ngoài ở, nhưng chồng Dung không chịu, chồng Dung giải thích: "Cũng tại cu Tí nhà mình một tí là ông ngoại một tí là bà ngoại nên mẹ chồng Dung mới càng điên, chứ bà rất thương con thương cháu". Dung gạt nước mắt chỉ tay nói với chồng Dung: "Trẻ con chúng nó khôn lắm, ai yêu chúng nó thì chúng nó lại gần ai ghét chúng nó là chúng nó tránh xa, anh thử nhìn cách mẹ anh đối xử với con anh xem có xứng đáng là bà của nó chưa. Nếu anh không chịu ra ngoài ở thì chúng ta li dị, tôi không thể làm khổ con tôi được, không thể để nó sống ở một nơi mà người ta coi nó như kẻ thù được" .
Nói rồi Dung đứng dậy bỏ đi, Dung quyết tâm sẽ làm như vậy, Dung không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa, với cái tính cách quái ác của bà mẹ chồng, một mình Dung khổ cô còn chịu được, nhưng để con khổ cô không cam lòng.

Sunday 6 September 2015

BÀI HỌC CỦA SỰ ÍCH KỶ

Tôi là con một và được sinh ra trong một gia đình kinh doanh khá giả, thậm chí bạn bè thường trêu tôi là cành vàng lá ngọc, bởi cuộc sống của tôi không thiếu thứ gì, muốn gì được nấy, tôi ham chơi nên chỉ thích có bạn trai đưa đón chứ không phải là người yêu.
Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, ba mẹ tôi hướng tôi đi học thêm bằng dược vì ông bà thích gia đình có người biết về dược, tôi chưa đi làm nên cũng đồng ý cho ba mẹ vui. Và ngay từ giây phút đầu tiên bước chân vào lớp dược tôi đã gặp và yêu anh - giáo viên trợ giảng và mọi người thường gọi là đệ tử ruột của cô giáo chủ nhiệm lớp tôi.
Tôi tìm hiểu và biết anh đã có bạn gái, chị ấy cũng là trợ giảng làm việc tại trường, nhưng với bản tính được nuông chiều từ bé, tôi không bỏ cuộc, và quyết tâm phải có được anh ấy. Qua tìm hiểu tôi biết được anh ấy cũng là con một của một gia đình giàu có, còn chị chỉ là cô gái bình thường, không có gì nổi bật, và cũng chỉ là con của một gia đình trung lưu, tôi tự tin rằng mình hơn hẳn chị về mọi mặt để có thể chiến thắng được chị. Nhìn 2 người ngày ngày đưa đón nhau, và cách anh quan tâm, chăm sóc cho chị tôi rất khó chịu vì ganh tỵ, tôi lên kế hoạch tiếp cận và gần gũi, thân mật với anh hơn. Tôi hỏi thăm và kết bạn với facebook của cả 2 người, nhưng chỉ có mỗi chị là accept tôi, còn anh thì không. Để gần anh hơn tôi luôn tìm lý do để có thể gọi điện cho anh, tiếp xúc với anh nhiều hơn. Những buổi tiệc or hoạt động nào của trường mà có anh tôi cũng đều tham gia, và như ý nguyện chúng tôi bắt đầu thân thiết với nhau hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn, anh không cố giữ khoảng cách với tôi như trước nữa, tôi thầm đắc ý và nghĩ rằng ngày tôi có được anh không còn xa nữa. Tôi nhờ bạn bè chụp lại những khoảnh khắc tôi cố tình thân mật với anh rồi đăng lên facebook, sau đó tôi tag facebook của chị và nói "Chị tag face của anh giúp em nhé, vì anh ấy chưa accept nên em không tự tag được ạ", tôi hả hê vì nghĩ rằng có lẽ chị đang rất tức giận vì ghen, có ai thấy người mình yêu thân mật với người con gái khác mà không ghen đâu chứ. Qua ngày hôm sau, thấy họ vẫn bình thản như không hề có chuyện gì, tôi chủ động tấn công anh một cách công khai, thậm chí không cần đến 2 chữ tự trọng trước mặt chị, nhưng chỉ có mỗi anh là phản ứng lại, còn chị vẫn im lặng. Anh bảo chỉ xem tôi như em gái, và nói tôi hãy dừng lại trước khi quá muộn, nhưng với bản tính hiếu thắng, ương bướng, lại ghét sự im lặng của chị, tôi cứ chạy theo anh như một con thiêu thân, anh càng tránh né, càng làm tôi yêu anh hơn, và không thể nào quên anh được. Tôi không thể chịu được nếu một ngày không nhìn thấy, không nói chuyện với anh. Mấy ngày sau tôi được biết anh đã xin nghỉ việc ở trường để về phụ giúp gia đình kinh doanh, nhưng vẫn đưa đón chị mỗi ngày. Hôm đó tôi đã cố tình đứng đợi chị ở cầu thang, thấy tôi chị cười chào như mọi hôm, nhưng tôi không thể cười nổi, tôi mặt dày nói thẳng với chị rằng tôi rất yêu anh, và không thể sống thiếu anh được, nên chị hãy nhường anh lại cho tôi. Tôi nghĩ chị sẽ tức giận khi nghe tôi nói như vậy, nhưng không, vẫn với gương mặt hiền hòa và điềm đạm như trước giờ, chị chỉ im lặng "Xin lỗi em, sắp đến giờ vào lớp, chị phải vào làm nhiệm vụ của mình, việc em nhờ chị không thể giúp được", nói xong chị bước đi, nhưng tôi đã giật mạnh người chị lại vì muốn nghe câu trả lời thỏa đáng hơn mà quên mất rằng chị vẫn còn đứng dưới bậc thang và cú giật của tôi đã khiến chị mất đi thăng bằng, chị ngã lăn xuống cầu thang, đầu đập vào cạnh tường khiến chị ngất xỉu. Toàn thân tôi cứng đờ nhìn chị nằm bất động, khi mọi người xúm lại tôi mới giật mình vội chạy xuống cùng mọi người đưa chị vào bệnh viện. Một thầy đi cùng đã gọi điện báo cho anh, khi xe vừa đẩy chị vào phòng cấp cứu thì anh cũng vừa chạy tới với vẻ mặt đầy lo lắng, hốt hoảng hỏi chị đâu, chị thế nào rồi? Mọi người bảo anh bình tĩnh vì chị vừa mới vào cấp cứu. Anh hỏi đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều không nói mà chỉa thẳng ánh mắt vào tôi, tôi khóc và chắp tay xin lỗi anh, tôi thật sự không cố ý làm chị ngã, anh tức giận lao đến nắm mạnh 2 vai tôi và nói "Nếu vợ tôi có chuyện gì tôi sẽ giết cô", tôi vừa đau vừa sợ vì chưa bao giờ thấy anh tức giận như vậy. Cửa phòng cấp cứu mở, tai tôi như ù đi khi nghe bác sĩ bảo "Vết thương ở đầu không nghiêm trọng, nhưng chúng tôi đã rất cố gắng mà không thể giữ được đứa bé trong bụng....và e rằng di chứng để lại có thể khiến chị nhà không thể có con được nữa"....Không cần nói chắc các bạn cũng biết, anh như phát điên muốn lao vào xé nát tôi thành trăm mảnh, mọi người vội khuyên can anh, cô giáo chủ nhiệm vội đưa tôi ra khỏi nơi đó, tôi chưa bao giờ thấy hội hận như lúc này. Ngồi ở hành lang của bệnh viện, thấy tôi vừa run vừa khóc, cô chủ nhiệm đặt tay lên vai tôi và nói: "Tr và P đã yêu nhau được 5 năm rồi, 3 năm trước gia đình Tr. đứng trước nguy cơ phá sản khi ba Tr. bị bắt vì bị nghi buôn lậu trái phép, mẹ Tr. suy sụp đến đổ bệnh, lúc đó Tr. vẫn chưa tốt nghiệp, nên tâm lý bị khủng hoảng, Tr. cố mọi cách để chia tay P. nhưng P. không buông, ngày ngày đến bệnh viện chăm sóc cho mẹ Tr. Công ty của ba và cửa hàng của mẹ Tr. tạm thời bị niêm phong để điều tra. Ngay cả tk bank cũng bị đóng băng, kinh tế gia đình rơi vào khó khăn. Phải mấy tháng sau ba của Tr. mới được thả ra và được kết luận là vô tội, lúc đó mọi thứ mới trở lại bình thường, và ngần ấy thời gian P. luôn ở cạnh chăm sóc mẹ Tr. và là chỗ dựa tinh thần cho Tr. mỗi khi em ấy mệt mỏi.Bởi vậy mọi người đều không lạ gì khi thấy Tr. yêu thương, quan tâm và chăm sóc cho P. tận tình như vậy. Và phản ứng của em ấy lúc nãy cũng là điều hiển nhiên. Tr. và P. đã đăng ký kết hôn, và chỉ còn đợi ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới nữa thôi em à" Tôi đã hiểu ra tất cả, tôi tự giam mình 1 tuần ở nhà sau đó kể hết cho mẹ nghe và xin mẹ cho nghỉ học, mẹ đồng ý nhưng bảo tôi phải đến nhà để xin lỗi anh chị và gia đình và mẹ cũng sẽ đi cùng tôi. Đã 3 năm trôi, tôi không dám xuất hiện trước mặt anh chị, tôi luôn cố gắng thay đổi bản thân mình, và thật tâm chúc phúc cho anh chị, luôn nguyện cầu cho chị được làm mẹ một lần nữa.

VÌ VỢ RỒI LẠI VÌ CON

Tôi không biết mình nên cảm ơn hay oán ghét Thanh Hải vô thượng sư, vì bà ta mà tôi có được nàng mà cũng vì bà ta mà tôi phải mất nàng.
Cơn lốc vô thượng sư càn quét vào Việt Nam với cường độ, cấp độ lớn. Ở thành phố, trình độ dân trí cao, ảnh hưởng không mấy, nhưng ở thôn quê, sau luỹ tre làng, nhất là ở những vùng sâu, vùng xa, sức ảnh hưởng thật sâu nặng. Lứa tuổi bị tác động và lôi cuốn mạnh nhất là thanh niên, thanh nữ mới lớn. Ở tuổi này, con người ta hay hướng đến những lý tưởng cao xa, gây dựng nên bao ước mộng đẹp, sống hết mình để thực hiện những lý tưởng, ước mộng đó. Trong tâm thức của người Việt, Phật là bậc chí tôn, vô thượng, là hiện thân của Chân, Thiện, Mỹ, là khát vọng tu hành, vươn lên của bao kiếp người. Lần đầu tiên, một người Việt Nam được "thế giới" tôn vinh là Phật sống, là bậc vô thượng sư, mà lại là một người đàn bà, niềm kiêu hãnh ấy đánh mạnh vào khát vọng tâm linh của mỗi người.
Một hôm, Tân, thằng bạn thân hay cặp kè đi chơi chung với tôi, đến rủ : "Tối nay, ở thôn Đông tổ chức buổi sinh hoạt, có chiếu băng hình bà Thanh Hải Vô Thượng Sư thuyết pháp, hay lắm. Ngoài Đức Như Lai, trở thành Phật khi đang còn sống, bà này là người thứ hai đấy. Mày thích thì tối đi với tao". Tôi là người ham chuyện lạ, liền sốt sắng đồng ý, hẹn nó cùng đi chơi. Tối ấy, hai đứa đến điểm hẹn thì thấy hơn chục người quây quần bên bàn uống nước, say mê theo dõi chương trình đang chiếu trên màn hình. Biết mình đến trễ, tôi giữ phép lịch sự, im lặng ngồi chen vào chỗ trống. Khi đã yên vị, tôi phát hiện thấy mình ngồi hơi quá sát một cô gái. Một mùi hương dìu dịu, thoang thoảng toả ra từ người nàng xâm chiếm lấy tôi. Trên màn hình, người đàn bà mà mọi người ở đây tôn trọng gọi là Cô đang thao thao bất tuyệt rao giảng về " Lục độ Ba la mật". Tôi là người tiếp xúc kinh Phật từ nhỏ, từng được nghe nhiều bậc Chân sư giảng về "Lục độ Ba la mật" này, nay nghe Cô giảng, không có gì mới lạ nên không chú ý lắng nghe. Tôi bắt đầu đưa mắt dò xét và đánh giá từng người xung quanh. Hình như biết có người đang nhìn trộm mình, cô gái ngồi bên chợt ngoảnh đầu lại mỉm cười với tôi. Tôi sững người, đầu óc dường như quay cuồng... Trời đất quỷ thần ơi! Phải chăng "Nhất tiếu khuynh thành, nhất tiếu khuynh quốc" là đây. Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không. Tôi đã đọc nhiều tác phẩm của Kim Dung tả về người đẹp, người đẹp trong tác phẩm của ông thật nhiều, thật đa dạng. Nhưng ông chỉ nói chung chung là họ đẹp chứ ít đi sâu vào miêu tả chi tiết từng dáng người, nước da, cái răng, cái tóc....Tác phẩm văn học tả về người đẹp mà tôi tâm đắc nhất là Truyện Kiều của Nguyễn Du. Chỉ vài dòng: "Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang. Hoa cười ngọc thốt đoan trang. Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da" lột tả thần tình được cái vẻ thuỳ mị, nết na của nàng Thuý Vân đang tuổi xuân thì. Đến đoạn tả Thuý Kiều thì tác giả không đi vào chi tiết, chỉ dùng biện pháp so sánh, nói Kiều sắc sảo hơn Vân, mặn mà hơn Vân. Cái sắc sảo, mặn mà ấy nếu ví Vân là một con gà thì Kiều là con Phượng trong đám gà. Người con gái đang ngồi bên không phải là một nàng Kiều bằng xương, bằng thịt mà tôi hằng ao ước gặp được trong đời đây sao!? Trước nàng, tôi lóng ngóng, vụng về như đứa trẻ đòi ăn quà. Vẻ đẹp của nàng dưới cái nhìn của thẩm mỹ học thì rất xinh. Này nhé: vóc người thì mình hạc xương mai, nước da trắng ngà, gương mặt hình trái xoan, mắt phượng mày ngài, tóc thề xoã ngang vai, môi chúm chím cười tươi như hoa đào để lộ ra hàm răng đều tăm tắp. Ánh mắt nàng thăm thẳm như nước hồ thu làm đắm đuối kẻ phong tình là tôi...
Nhưng tả như thế chi bằng không nên tả. Đôi lúc, tôi đồng ý với quan điểm của Kim Dung, thấy người đàn bà đẹp thì khen họ đẹp, còn tham lam đi sâu vào miêu tả từng chi tiết thì phải dùng bao nhiêu ngôn từ để diễn tả cho hết, cho đúng. Vẻ đẹp của người phụ nữ thiên kiều bá mỵ. Trong rừng hương sắc ấy, từng đoá, từng đoá...mỗi người chúng ta lại có nhiều cách cảm nhận khác nhau.Sự yêu kiều của người đàn bà đẹp có thể nói là không thể dùng ngôn từ diễn giải được, là "bất lập văn tự". Kể từ khi gặp được nàng, tôi lập nguyện trong lòng: đời tôi phải có nàng, nếu không thì sống uổng kiếp làm người. Để kề cận bên nàng, tôi bất đắc dĩ trở thành tín đồ ngoan đạo của Cô. Tôi thường xuyên lui tới nhà nàng. Nàng tên là Hoan. Cha mất sớm, nàng ở với mẹ và người chị gái. Cả hai người đều theo đạo của Cô như nàng. Nàng tâm sự với tôi, cuộc đời nàng bất hạnh, mất mát nhiều. Nhiều lúc chán nản muốn bỏ phắt tất cả, vào chùa đi tu nhưng sợ giới luật nhà chùa khắc khổ, không kham nổi. Nay Cô gặp cơ duyên đắc đạo thành Phật, biến tướng Phật giáo, thiện nam tín nữ theo đạo của Cô có thể sống thoải mái cuộc đời trần tục nhưng vẫn tu hành đắc đạo thành Phật. Nàng hoàn toàn tin tưởng ở Cô và tu theo Cô. Thấy tôi hiền lành, chân chất, lại có ý tiếp cận tìm hiểu Hoan, mẹ và chị nàng rất mừng, cố ý vun vén cho hai đứa. Hoan dường như cũng đón nhận tình cảm của tôi. Qua tìm hiểu, tôi biết trước đây có rất nhiều đối tượng đến với nàng, khi nàng tuyên bố chỉ chung sống với kẻ nào tuân thủ giới luật tu hành cùng nàng thì nhiều chàng phải bỏ số de. Trong đó có một chàng thề sống thề chết lấy cho được nàng nhưng người trong gia đình nhà chàng trai nhất quyết ngăn cản. Cuối cùng, không chịu nổi áp lực từ gia đình, chàng ta đành bỏ cuộc. Tôi xác định lại tình yêu của mình dành cho nàng, biết rằng đến với nàng, tôi sẽ gặp nhiều phong ba bão táp trong cuộc đời. Để có được nàng, dẫu có vào núi đao biển lửa, tôi cũng nguyện cam lòng. Và cũng đúng như tôi đã dự liệu, tôi cưới nàng trong sự hờ hững, lạnh lùng của gia đình, sự chê trách của dòng họ. Chúng tôi đến với nhau đúng là trong tình cảnh "một túp lều tranh, đôi trái tim vàng". Vùng quê tôi ở thuần sản xuất nông nghiệp, theo giới luật của Cô thì trong nhà tuyệt không được nuôi gia súc, gia cầm nào. Không nuôi trâu bò heo gà thì lấy đâu ra phân để bón ruộng. Sống ở nông thôn mà không chăn nuôi, không làm ruộng, quả là một bất lợi lớn. Tôi xoay được chân thợ nề còn nàng đi bán sữa đậu nành. Cuộc sống gia đình tuy hơi chật vật nhưng tương đối hạnh phúc. Tôi mãn nguyện về mái ấm của mình. Khi đã yên bề gia thất, tôi tưởng vì chồng, vì hạnh phúc gia đình, nàng sẽ yêu thương, quan tâm tới tôi nhiều hơn. Nhưng không. Trước đây, vì để có được tôi, nàng dành ra nhiều thời gian, công sức. Nay có tôi rồi, tất cả tâm tư, tình cảm của nàng phần lớn đều dành cho Cô. May mà Phật của nàng là đàn bà, nếu Phật của nàng là đàn ông thì có lẽ tôi đã không còn kiềm chế mình nổi nữa. Thời gian rỗi, tôi mượn tranh ảnh, sách báo, băng hình của Cô mà nàng có xem kỹ lại. Không đọc, không xem thì thôi, đọc xem rồi, tự dưng tôi có ác cảm với người đàn bà gọi là Cô này. Người gì mà da mặt mỏng tang; ánh mắt lạnh lùng, khô khốc; giọng nói thì nhừa nhựa, the thé của người thiếu sức sống nhưng phải làm công việc nói nhiều; cử chỉ thì kênh kiệu, trịch thượng; giảng đạo thì lải nhải nhại lại những điều người ta đã biết rồi, khổ lắm, nói mãi về đạo Phật.... Ôi! Làm vĩ nhân thật khó lắm thay .Làm vĩ nhân thì sẽ có hàng trăm, hàng ngàn con mắt nhìn vào, luận trí tuệ, đạo hạnh, công đức...đánh giá mình là bậc chân tu hay giả tu, nếu là bậc chân tu thì đạo hạnh tu hành đã đến mức độ nào. Qua con mắt của tôi, Đức Thanh Hải Vô Thượng Sư còn chưa chứng được đạo làm người, làm sao chứng được đạo làm Phật. Qua năm sau, chúng tôi có con. Đối với người phụ nữ, con cái dường như là tất cả của đời họ. Có con rồi, Hoan quan tâm, lo lắng cho gia đình hơn. Tôi vui mừng vô hạn. Đến năm thằng cu con tôi đến tuổi đi học mẫu giáo thì bị nhiễm cảm, ho lâu ngày không dứt rồi sinh biến chứng viêm phổi. Tôi theo con trai tôi từ trạm xá y tế xã đến bệnh viện huyện rồi bệnh viện tỉnh. Cả hai vợ chồng quắt queo, gầy rộc đi vì lo lắng cho bệnh trạng của con trai mình. Ở bệnh viện tỉnh, bác sĩ phụ trách ca bệnh của con tôi, sau khi xem kỹ hồ sơ bệnh án, bảo: " Bệnh của con anh chị kéo dài triền miên không dứt, nguyên nhân chính là do cháu bị suy dinh dưỡng quá nặng. Chúng tôi sau khi khám tổng quát, thấy các cơ quan nội tạng của cháu đều tốt, suy dinh dưỡng là do ăn uống thiếu hụt. Có lẽ ở nhà, cháu không được chăm sóc tốt, phải không?". Tôi tình thực đem chuyện hai vợ chồng tin theo đạo của Cô, ăn chay trường kỳ, thằng cu con tôi cũng phải tuân thủ theo chế độ ăn uống đó. Nghe xong, vị bác sĩ hầm hầm tức giận nói : "Bệnh viện chỗ tôi đây đã phải chữa trị hàng chục ca do suy kiệt, suy dinh dưỡng từ những người tin theo đạo của Cô mà anh nói đó. Tuần trước, có một cụ bà chết do suy kiệt, do người nhà đem bệnh nhân đến quá trễ. Hừ! Ăn chay! Nhưng cũng năm, bảy đường ăn chay. Các thiện nam tín nữ bây giờ đến chùa cúng dường rất nhiều. Đến bữa, nhìn mâm ăn của các sư thầy cũng khá tươm tất, vả lại, các vị ấy chỉ ăn không ngồi rồi, tiêu tốn ít năng lượng. Còn các anh, con nhà lao động, ăn chay thì chỉ có cơm trắng với tương cà muối ớt, lại còn phải lao động nặng nề, chịu sao nổi. Tội nghiệt ấy các anh tự gánh chịu thì tôi không nói nhưng đừng dồn nỗi bất hạnh ấy lên đầu những đứa trẻ vô tội này. Mà tôi cũng phải nói cho anh rõ, những đứa trẻ này đang trong giai đoạn phát triển, nếu không cung cấp cho chúng nguồn dinh dưỡng tốt, sau này lớn lên, chúng sẽ có thân thể còi cọc, đầu óc chậm phát triển". Tôi đem những lời nói của bác sĩ ấy kể lại cho vợ tôi. Nghe xong, nàng chỉ im lặng, không nói gì. Đến bữa cơm, nàng dành tất cả miếng ngon cho chồng cho con, còn nàng ăn kham ăn khổ hơn. Tôi biết để thuyết phục nàng cho con ăn uống theo chế độ mà tôi mong muốn là không thể được, đành phải làm theo ý mình. Những lúc rảnh rỗi, mượn tiếng chở con đi chơi, tôi đưa cu cậu thẳng đến hàng quán, đãi cu cậu ăn no nê. Được vài lần, cu cậu quen hơi, đến bữa là không chịu ăn cơm, nằng nặc đòi ba chở đi ăn. Vợ tôi sinh nghi, cho đến một hôm, nàng bắt được hai cha con tôi đang đánh chén ngon lành trong một tiệm phở. Tối hôm ấy, hai vợ chồng tôi tranh cãi với nhau một trận kịch liệt. Nàng trách tôi là kẻ lừa dối, tham ăn tục uống, làm hoen ố đi sự thanh tịnh của nàng và con. Tôi vin vào lời nói của bác sĩ, nói muốn nuôi dạy con phát triển theo cách bình thường, đợi sau này con chín chắn, trưởng thành mới để cho con tuỳ ý quyết định hướng đi của đời nó. Nàng là kẻ cố chấp còn tôi vì tương lai của con, nhất quyết giữ vững lập trường của mình. Rạn nứt giữa tôi và nàng càng ngày càng lớn. Ra toà, chuyện không muốn nhất giữa hai vợ chồng tôi rồi cũng đã xảy ra. Trước toà, nàng khăng khăng yêu cầu tôi trở lại nếp sống như xưa, gia đình lại bình yên, hạnh phúc, còn không thì ly hôn. Còn tôi chỉ đòi hỏi nàng cho phép được nuôi dạy con như bao đứa trẻ bình thường khác. Hoà giải đôi ba lần không xong, toà cho phép chúng tôi được ly dị. Tôi yêu cầu nàng cho tôi được nuôi con. Nàng đồng ý. Bây giờ, nếu ai hỏi tôi có ước nguyện nào lớn nhất! Tôi ước rằng bà Thanh Hải Vô Thượng Sư lại cải cách Phật giáo một lần nữa, cho phép mọi chúng sinh trên đời, sống cuộc sống bình thường nhưng có tấm lòng lương thiện đều có thể đắc đạo thành Phật. Lúc ấy, Hoan của tôi lại về với tôi, con tôi lại có mẹ, nhà tôi lại vang tiếng nói cười. Đức Thanh Hải Vô Thượng Sư ơi, tôi mong bà nỗ lực tu hành, tinh tấn tu hành lên, mau đắc đạo một lần nữa cho tôi nhờ. Phú Dương

Friday 4 September 2015

Trắng đêm canh cửa phòng tân hôn vì sợ con trai “quá sức”

Thấy con trai mấy ngày mất ăn mất ngủ vì lo đám cưới, bà mẹ thấp thỏm canh cửa phòng tân hôn vì sợ con gặp chuyện chẳng lành. Bạc đầu vẫn phải lo cho con Sự quan tâm, nuông chiều của cha mẹ, cam chịu làm “nô lệ” cho con từ việc nhỏ đến việc lớn không chỉ khiến con trẻ thụ động, sống ỉ lại mà còn khiến các bậc cha mẹ cũng khốn khổ vì con. Ở tuổi gần 50, làm mẹ của hai đứa con, một trai một gái, một đứa năm nhất, một đứa năm cuối đại học, những tưởng chị Hạnh (Đống Đa, Hà Nội) sẽ “được nhờ”. Nhưng vì chiều con, không để con đụng tay vào bất cứ việc gì nên ngày hai bữa sáng – tối chị vẫn tự lọ mọ chuẩn bị cơm nước cho cả gia đình. Con gái 19 tuổi, ăn xong cái bát cũng không phải rửa. Con trai 22 tuổi, hoa quả phải gọt sẵn cho vào đĩa, bưng lên phòng riêng mới chịu ăn. Chị bảo, chị thích việc bếp núc, thích chăm sóc con cái nên thấy những việc mình làm không có gì vất vả. Nhưng chị không biết rằng, “tình yêu thương” của chị khiến con thụ động, thiếu kỹ năng sống, không thể hỗ trợ khi mẹ gặp sự cố. Một lần, chị bị ngất ở cơ quan, đồng nghiệp đưa chị vào viện. Chồng thì đang đi công tác xa, gọi cho hai đứa con thì chúng ú ớ hỏi “làm gì bây giờ ạ”. Phải đến 2 tiếng sau cậu con trai lớn mới “mò” được đến bệnh viện, trong khi quãng đường đi chỉ 6 km. Thấy chị tỉnh, đồng nghiệp gợi ý gọi con gái đến chăm cho tiện thì chị gàn “thôi được rồi, chị không sao”. Sau rồi mọi người mới biết, con gái được đưa rước từ nhỏ, xe máy không biết đi, đường không biết lối, có đến bệnh viện có khi còn khiến chị bận tâm hơn. Một bà mẹ khác thì chăm sóc, lo lắng cho con trai đến mức đứa con lấy vợ rồi vẫn muốn chở che. Chị Hằng (Mỹ Đình, Hà Nội) chia sẻ rằng, nếu 3 năm trước chị không đấu tranh ra ngoài sống riêng thì có lẽ giờ này gia đình chị đã tan đàn xẻ nghé. Chị kể, chồng chị là con một, từ bé đến lớn đều bị bố mẹ quản lý, đi đâu cũng có bố mẹ tháp tùng, không dám thả ra vì sợ chơi bời, lêu lổng. Đến khi đi làm cũng bố mẹ xin việc cho rồi quản lý tài chính, giờ giấc đi lại. Ngày hẹn hò với chị, mỗi lần đi cà phê, xem phim đều phải xin phép, phải xin tiền mẹ. Đi chơi đến 10 giờ đêm là mẹ gọi điện hỏi đang ở đâu, sắp về chưa. Đến khi lấy nhau rồi, chị Hằng mới thấm thía cái thói “bám váy mẹ” của chồng. Và chị cũng phải “nể phục” tâm sức quan tâm, chăm sóc con của mẹ chồng. “Kể ra tưởng tiểu thuyết, đêm tân hôn mẹ chồng cứ ra lại vào phòng ngủ của hai vợ chồng, lúc vào kiểm tra chăn đệm có đủ ấm không, lúc vào đưa cho chồng cốc nước. Mình thấy kỳ kỳ nhưng cũng kệ. Đến gần nửa đêm hai vợ chồng chuẩn bị đi ngủ rồi, mình mở cửa phòng đi đánh răng rửa mặt thì thấy mẹ lù lù ở cửa, giật bắn mình. Hỏi mẹ có chuyện gì thì bà kéo mình ra bảo con ơi thằng Q. mấy hôm nay mất ăn mất ngủ vì lo đám cưới, sức khỏe giảm sút đi nhiều, hai đứa đừng làm gì quá sức. Bà con dặn nếu có bị thượng mã phong thì phải kêu lên ngay để bà vào xử lý”, chị Hằng nhớ lại. Chị Hằng bảo, nhiều khi mẹ chồng chiều chuộng con trai hơn cả trẻ nhỏ khiến chị vừa ấm ức, vừa cảm thấy tức cười. Ví dụ như ăn cá mẹ gỡ xương cho, đồ gì ngon cũng để phần con trai, đi đâu mẹ cũng tranh xách đồ trong khi con trai sức dài vai rộng để đi tay không. “Nhiều lần cãi vã cũng chỉ vì mẹ chồng quá chiều chuộng con trai. Mình nhờ chồng thu quần áo hộ cũng bị nói nữa. May mà mình đòi ra ở riêng bằng được. Giờ thì anh xã biết nấu cơm, biết rửa bát, biết thay bỉm, pha sữa cho con rồi”, chị nói. Chiều con - cha mẹ tự đày đọa mình Cha mẹ nào cũng yêu thương, cũng dành những điều tốt đẹp nhất cho con nhưng đôi khi vì quá nuông chiều con mà cha mẹ lại tự đày đọa bản thân mình. Cảnh tượng mà chúng ta vẫn thấy vào mỗi kỳ thi đại học, cao đẳng, đó là hình ảnh những ông bố, bà mẹ đội nắng, đội mưa kiên trì đợi con trước cổng trường thi. Đó là hình ảnh người mẹ tay xách nách mang lẽo đẽo theo sau, đứa con tay không đi trước thì không ngừng ca thán “mẹ mang theo lắm thứ thế để làm gì”. Theo chuyên gia xã hội học Phạm Thị Thúy, Học viện Hành chính Quốc gia TP. HCM, việc nuông chiều, cung phụng con cái không có điểm dừng, hoặc thái quá đang biến một bộ phận giới trẻ... không thể trưởng thành, sống phụ thuộc cha mẹ dù đã có tấm bằng cử nhân, kỹ sư. Tuy nhiên, chỉ đến khi thấy con cái mình lười biếng, sống ích kỷ, không biết quan tâm ai thì họ mới giật mình, than vãn, kể cả trách móc chúng không biết hiếu thảo. Khi chỉ biết nhận nhiều hơn cho, lớn lên giới trẻ cũng trở nên vô cảm, ít biết sẻ chia, thông cảm với người khác. Những đứa trẻ được nuông chiều, cung phụng thường gặp trục trặc, mâu thuẫn tại trường và khi đi làm cũng va chạm với đồng nghiệp nhiều hơn, đặc biệt dễ đổ vỡ trong hôn nhân vì không biết cách chung sống hòa hợp.

Monday 31 August 2015

Người Đàn Bà Của Chồng Tôi

Trước khi lấy anh, tôi đã biết chồng mình từng có một mối tình sâu đậm, chỉ là tôi không dám thừa nhận rằng, anh chỉ một lòng một dạ yêu người ta. Tôi luôn nghĩ, đời đâu giống như phim, mấy ai sống chết vì tình. Không yêu, cưới rồi thì ắt yêu. Vì cuộc sống này còn lắm lo toan và bộn bề những gánh nặng, thời gian đâu nữa mà con người ta mải miết nghĩ về mối tình cũ. Đàn ông lăng nhăng có chăng là họ ngoại tình, chơi bời tí chứ có mấy mà vì si tình mãi, quên vợ quên con. Tôi cứ ngỡ, khi cưới tôi về anh cũng sẽ là người chồng tốt, yêu thương vợ con. Anh cần có trách nhiệm với gia đình, với vợ con anh, còn người cũ chắc chắn anh sẽ quên, quên khi cô ta đã thuộc về một người đàn ông khác. Nên tôi đã dùng mọi cách để có được anh, tìm mọi cách để anh và người cũ phải xa nhau, không còn cơ hội gần nhau nữa. Chuyện cũng có chút như phim vì bố mẹ tôi và bố mẹ anh thân nhau. Với lại, gia đình tôi thật sự rất khá giả. Đàn ông hay đàn bà đều vậy, cuộc sống này cũng chẳng dễ để con người ta lựa chọn. Anh không yêu tôi nhưng vì sức ép của bố mẹ và hơn hết, anh cũng vì một phần của cải của gia đình tôi mà chấp nhận lấy tôi. Chắc khi đó anh nghĩ, thôi thì lấy cô vợ có gia đình cơ bản cũng còn hơn là lấy người nghèo khó, vì công việc của anh vốn đã không đâu vào đâu rồi. Lấy tôi, anh có tiền, có công việc tốt hơn. Anh cũng sẽ không mang tiếng là kẻ bỉ ổi vì bố mẹ anh vốn đã không hề thích người con gái kia. Thế nên, anh có thể đổ lỗi cho bố mẹ và mong cô ấy thông cảm. Nhiều lúc tôi cũng nghĩ, chồng mình có chút ích kỉ khi bỏ người ta chạy theo tôi. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong vài giây vì tôi còn vui chưa hết khi lấy được anh, thời gian đâu mà nghĩ cho người khác.
Thế rồi, anh và tôi cưới nhau như dự định. Người con gái ấy vì tủi hận mà không nói với anh một lời dù anh hết lòng giải thích. Giải thích để làm gì khi mà mọi chuyện đã an bài. Cô ấy vẫn tới dự đám cưới mặc dù anh không mời. Trong đám cưới chúng tôi, cô ấy nói với chồng tôi: “Sau này, sống trên nhung lụa và giàu sang, đừng quên em”. Và thật sự, sau này, khi anh đã có vợ con, được cuộc sống giàu sang hơn người, anh vẫn không quên được người phụ nữ ấy thật. Tôi đã cố gắng trở thành một người vợ tốt. Tôi biết, mình lấy anh nhưng trái tim anh thuộc về người con gái kia nên tôi đã nỗ lực vô cùng. Tôi học nấu ăn, học những món anh thích anh. Tôi ân cần, nhẹ nhàng, tình cảm và chiều chồng vô cùng. Lúc nào tôi cũng là người dịu dàng, gắp thức ăn cho chồng mọi lúc. Tôi muốn cho người khác thấy, với chồng, tôi đúng là người vợ hiền thục nết na. Dù anh có to tiếng tôi cũng chỉ cười và vẫn dịu dàng với anh. Tôi không bao giờ cãi lại chồng. Có gì hai vợ chồng bất đồng, tôi lại nhẹ nhàng khuyên bảo anh rồi cùng nhau giải quyết. Gần như, chỉ có anh nóng giận, còn tôi không bao giờ muốn cãi nhau. Thế nên, gia đình tôi chưa từng có trận nào to tiếng kể từ khi chúng tôi cưới. Đó là do tôi hết. Anh ngày ngày nhớ nhung người xưa, tôi càng dễ tính thì anh càng nhớ nhung cô ấy. Ban đầu là giấu giếm nhưng sau này là công khai. Vì quá yêu anh, nên tôi cũng đành chấp nhận vì tôi như kẻ chen ngang vào cuộc tình này. Trái tim anh đã dành trọn cho người ta và sự cố gắng của tôi đều là vô ích. Vô ích tới nỗi, anh không muốn có con với tôi. Nhưng khi tôi nói với anh, khóc lóc với anh thì anh bắt đầu nhận ra, mình là người chồng vô trách nhiệm. Và anh đã cho tôi có cơ hội được làm mẹ, làm mẹ của con anh.Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhìn vào ai cũng nghĩ chúng tôi là một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp, yêu thương chồng, con ngoan. Chỉ có điều, tôi chưa từng nhận được một lời yêu thương từ chồng dù cho tôi có cố gắng đến đâu. Tất cả những gì tôi làm đều vô ích với anh. Anh đón nhận nhưng có vẻ là miễn cưỡng hoặc là anh chẳng bận tâm tới sự nỗ lực của vợ anh. Anh vẫn thở dài mỗi khi nhìn tấm ảnh của người cũ. Tôi có quyền ghen nhưng tôi không ghen, tôi mặc anh giữ lại những kỉ vật của người ấy và ngồi ngắm nghía mỗi khi anh buồn. Tôi cũng mặc kệ anh thích nhớ nhung ai thì nhớ vì nỗi nhớ đâu có thể ép buộc anh. Cấm đoán anh thì anh cũng lại vụng trộm. Anh không ngoại tình, anh chẳng lăng nhăng bên ngoài nhưng trong tâm trí anh, vợ anh không có chỗ đứng, vậy chẳng khác gì anh dùng dao đâm vào tim tôi. Mỗi lần nghĩ về người con gái ấy, anh lại khóc và tôi hiểu, trái tim anh đau, anh hối hận chừng nào. Đàn ông mà khóc đâu có đơn giản. Và anh chỉ khóc khi không có tôi, anh chỉ lén lút buồn như thế, giống như đó là khoảnh khắc riêng tư anh dành cho người phụ nữ đó. Còn vợ anh, chỉ dám đứng sau mà nhìn lén chồng mình. Anh chưa từng xúc động vì tôi, cũng chưa từng rơi nước mắt vì tôi, điều đó khiến tôi hiểu, anh còn yêu người con gái đó nhiều lắm. Tôi đã ích kỉ cướp anh ra khỏi hạnh phúc của mình nhưng đó cũng là do anh lựa chọn. Anh dù không trách tôi thì tôi cũng trách bản thân mình, không phải vì đã cướp được anh mà vì hối hận khi đã lấy người chồng như anh. Nhưng bây giờ, tôi không thể quay đầu nữa, vì tôi đã là vợ anh, là mẹ của con anh. Tôi cần cố gắng hơn nữa để vun đắp cho hạnh phúc này. Còn anh, mặc anh nghĩ sao thì nghĩ, tôi tin, một ngày nào đó anh cũng phải chùn chân, mỏi gối và cũng sẽ cất giấu những kỉ niệm ấy vào sâu trong trái tim. Anh sẽ nhận ra, vợ anh mới là người phụ nữ bên cạnh anh, sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi với anh chứ không phải là cái bóng vô hình anh cứ luôn nhớ nhung. Vì đó chỉ là người đàn bà của người đàn ông khác, sự thật không thể nào thay đổi được… Hạnh phúc sẽ đến khi con người ta không ngừng cố gắng và nỗ lực, tôi sẽ tin là như thế… Theo Huyền Trang (Khám phá)

Sunday 30 August 2015

Cay đắng nhưng buộc phải để em đi lấy chồng

Ngày em nói em đi lấy chồng, tôi có chút bàng hoàng. Nếu là cách đây 2 năm, tôi đã kiên quyết không chấp nhận để em đi theo người đàn ông khác. Chấp nhận yêu người có vợ dù biết rằng cuộc tình ấy đầy trái ngang. Em từng nói với tôi, em yêu tôi nhưng tôi đã có vợ con, có gia đình. Em cũng phải cần có gia đình, cần có chồng, có con. Em là phụ nữ, có một gia đình và có một người chồng thương yêu em, có con cái với nhau mới là điều quan trọng hơn hết. Đàn ông chúng tôi có gia đình còn có thể này kia, còn có thể trăng hoa rồi bao nhiêu công việc khác, phụ nữ các em không đếm hết. Còn phụ nữ thì chỉ có một mái ấm, một người chồng phục vụ và yêu con cái của mình. Em thừa nhận mình là người bỉ ổi khi đã yêu tôi, giấu giếm và lén lút vụng trộm với người đàn ông có vợ. Nhưng em bảo, khi nào em tìm được bến đỗ, em mong tôi hãy để em đi lấy chồng, đừng giam hãm em nữa. Có hơn vài lần em nói với tôi có người đàn ông rất tốt tìm hiểu em, em muốn tiến xa hơn với anh ta. Và cũng hơn vài lần tôi cấm đoán em, nói em là của tôi, em không có quyền lấy một ai khác nếu như chưa có sự đồng ý của tôi. Bằng không, tôi sẽ làm phanh phui mọi chuyện, tôi sẽ cho anh ta biết, em chỉ là bồ nhí của tôi mà thôi. Có hơn vài lần em nói với tôi có người đàn ông rất tốt tìm hiểu em, em muốn tiến xa hơn với anh ta. (hình minh họa) Em hoảng sợ, em lo lắng nếu có một ngày mọi chuyện bại lộ. Thế nên em chấp nhận từ bỏ tất cả các mối quan hệ vì tôi. Căn bản không phải em yêu tôi mà vì tôi đe dọa em, mà vì tôi không cho phép em và vì em đã nhận của tôi quá nhiều sự ‘trợ cấp’. Một người con gái chưa có người yêu, chưa có gia đình như em lại yêu một gã đàn ông có vợ. Tôi có thể lăng nhăng nhưng khi người yêu em biết mọi chuyện, có anh nào chấp nhận lấy em không? Thế nên, em đành đợi sự cho phép của tôi. Tôi ích kỉ, tôi biết vậy nhưng vì tôi yêu em, vì phần nhiều hơn là tôi không cam tâm mấy năm mình chăm sóc em, chưa được yêu chiều hết mực, chưa tận hưởng hết mực lại giao em vào tay kẻ khác. Với lại, tôi nghĩ, em còn trẻ, xinh đẹp, em còn nhiều cơ hội về sau. Và tôi đã ích kỉ khiến em không thể lấy chồng cho tới khi em 30 tuổi. Hôm nay em nói với tôi rằng ‘anh à, em phải đi lấy chồng rồi, bố mẹ em mong lắm, em không thể chờ đợi thêm nữa. Anh hãy buông tha cho em’. Chưa bao giờ tôi nhìn sâu vào đôi mắt em như lần này. Dù yêu em nhưng trong lòng tôi luôn nghĩ em chỉ là bồ nhí, một cô gái bám vào tôi để nuôi thân, một cô gái dựa vào tôi để có được ngoại hình sang trọng, có phương tiện sang trọng và được người khác ngưỡng mộ về nhan sắc. Nhưng mà người ta luôn hỏi vì sao em chưa lấy chồng mặc dù em xinh đẹp vậy. Người nghi ngờ thì đoán được em đang có quan hệ bất chính chẳng hạn. Người nhẹ dạ thì nghĩ em kén cá chọn canh, vì quá xinh nên chưa lấy chồng. Và nhiều anh chàng thích em nhưng không dám đến gần vì họ nhìn em xinh đẹp, cao ráo, họ nghĩ tuổi này chưa lấy chồng chắc tiêu chí của em phải cao lắm.
Thôi thì dù có tiếc tôi cũng đành. Dù sao em cũng chung tình với tôi, hết lòng chăm sóc tôi. Coi như đây là điều cuối cùng tôi làm cho em, chấm dứt mối quan hệ vụng trộm mấy năm của chúng ta. Hôm nay em nói với tôi như van xin rằng, em muốn tôi tha cho em để em đi lấy chồng. 30 tuổi rồi, còn trẻ gì đâu, nếu không cho em đi lấy chồng, em sẽ ở vậy đến già và như thế, bố mẹ em sẽ khổ tâm lắm lắm. Thôi thì dù có tiếc tôi cũng đành. Dù sao em cũng chung tình với tôi, hết lòng chăm sóc tôi. Coi như đây là điều cuối cùng tôi làm cho em, chấm dứt mối quan hệ vụng trộm mấy năm của chúng ta. Hôm nay, xót xa nhìn em làm cô dâu. Phải nói là em xinh thật nhưng tôi đâu thể cưới em. Chi bằng cho em một đám cưới, chúc em hạnh phúc bên người ta. Bí mật của chúng ta, chỉ có hai người biết, em chôn vùi quá khứ, sống đời hạnh phúc, mong em là người vợ tốt, là người mẹ đảm. Tôi cũng sẽ quên em như một kẻ qua đường, có lẽ là vậy. Vì dù sao tôi cũng không thể để em làm vợ tôi thì hãy để em đi lấy chồng, cho em một người đàn ông em yêu và tốt với em hơn tôi. Điều cuối cùng tôi phải thừa nhận rằng, hôm nay, em mặc váy cô dâu xinh lắm. Tôi từng ước giá như chú rể là tôi nhưng tôi không thể tham lam, không thể có cả em và vợ con được. Tôi phải chọn lựa. Đàn ông chúng tôi có lẽ chẳng ra gì trong mắt các em, nhưng chúng tôi vẫn yêu vợ thương con và một lòng vì gia đình. Đừng trách chúng tôi vì đó cũng là lựa chọn của em. Thôi thì em đã lấy chồng, hãy an phận nhé, sống hạnh phúc dù trong lòng tôi còn đầy nuối tiếc nơi em…

Saturday 29 August 2015

Can đảm yêu anh

Cô nghĩ cô có thể lặng lẽ và biến mất trong đời Quân nhưng tâm trí cô thực sự vẫn không thể rời mắt khỏi anh. - “Em sẽ ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy anh và người con gái của anh nữa”. Như Hiền viết những dòng chữ ấy một cách nguệch ngoạc trên một trang giấy A4 rồi gấp tư lại bỏ vào phong bì và đặt trên bàn làm việc của Quân. Cô nghĩ cô có thể lặng lẽ và biến mất khỏi cuộc sống của Quân hoàn toàn, nhưng tâm trí cô thực sự vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Cô tự nhủ với mình chỉ xem đây như một cơ hội cuối cùng, cô sẽ dứt bỏ anh, sẽ chấm dứt cái chuyện tình yêu tội lỗi, buồn bã và trống rỗng này. Cô không đủ can đảm để tiếp tục ở bên cạnh anh nữa. Vậy là cô sẽ đi, nhưng lần cuối cùng cô vẫn ngước nhìn Quân, trong đôi mắt ấy, đã có lúc cô chỉ như nhìn thấy một biển đầy ắp thương yêu mà anh dành cho cô. Nhưng trong giây phút cô cho là cuối cùng này, ánh mắt anh vẫn dửng dưng, vẫn lạnh nhạt như chẳng chút nào níu kéo. Bài liên quan: Đám cưới không nụ cười của cô dâu 15 tuổi Choáng với đám cưới của chàng 9X và sếp nữ 52 tuổi Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (P11) Sự khác nhau giữa nàng độc thân và có người yêu Cô nhìn anh rồi bước ra khỏi căn phòng cô đã gắn bó gần hai năm qua, với một công việc đem đến cho cô những hứng khởi, và một người đàn ông đem đến cho cô những si mê đến đau đớn. Cô quyết định xin nghỉ việc, nhưng vì tổng biên tập không nỡ để một phóng viên có năng lực và tố chất tốt như cô ra đi, nên ông khuyên cô nên nghỉ phép một thời gian để suy nghĩ và bình tâm lại. Cô đã bước ra đi như thế, trong sự níu kéo, tiếc nuối của đồng nghiệp và sự hờ hững lạnh nhạt của anh. "Nếu em muốn đi, anh sẽ không giữ. Nhưng anh tin sau này em sẽ hiểu rằng anh thực sự yêu em, dù anh có ở bên cạnh ai đi nữa". – Quân nhắn cho Như Hiền như thế khi cô bước ra khỏi văn phòng công ty. Cô quay lại nhìn, đôi chân như rã rời mỏi mệt. Nhưng rồi như có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt trong tâm hồn buộc cô phải bước đi ngay lúc đó. Can đảm yêu anh - 1 Cô quay lại nhìn, đôi chân như rã rời mỏi mệt. Nhưng rồi như có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt trong tâm hồn buộc cô phải bước đi ngay lúc đó. (Ảnh minh họa) Như Hiền bước lên chiếc xe xuôi về Cần Thơ, bỏ mặc Sài Gòn đầy thương mến phía sau lưng. Ngồi trên xe, cô hạ kính xuống mặc cho những cơn gió ngược chiều ào ạt thổi tung mái tóc ngắn chấm vai của mình. Trong giây phút ấy, cô không muốn nghĩ gì nữa, dù vậy trong miên man của một miền gió bao la, cô lại không thể thôi nghĩ về Quân. Khi anh trầm ngâm đưa tay vuốt tóc cô và nhẹ nhàng đặt lên đó những nụ hôn say đắm. Những khi Quân choàng tay ôm siết lấy cô. Sao lúc ấy cô chỉ muốn lao vào anh mặc cho cuộc sống ngoài kia cứ chảy trôi. Hơn một năm trước cô đã từng khờ dại mà nghĩ rằng anh và cô sinh ra là để thuộc về nhau. Nhưng cô sững sờ khi biết rằng bên cạnh anh đã có một người con gái khác. Một người con gái đã hi sinh tất cả vì anh, đã cứu vớt anh những khi anh khốn khổ nhất. Cô nhận ra rằng, dù anh có yêu cô thực lòng thì cô cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành người bên cạnh anh như cô gái kia. Cô vẫn không thể nào quên được những lời anh nói với cô khi cô khóc nức nở và hỏi anh về người ấy:
- Tại sao anh lại có thể lừa dối em? Tại sao anh có một người con gái khác bên cạnh rồi mà vẫn nói rằng anh yêu em? Tại sao anh lại đối xử với em như thể? - Anh không lừa dối em, vì anh yêu em thật lòng. Với anh, Mai Anh chỉ là tình cảm của sự biết ơn. Anh không thể yêu Mai Anh nhưng anh cũng không thể bỏ cô ấy, vì…" - ???? - "Vì giữa anh và cô ấy bây giờ có quá nhiều ràng buộc. Anh không đủ can đảm để bỏ rơi cô ấy. Anh..." Những câu nói của Quân khiến Như Hiền đau đớn, nhưng cô không biết nên làm thế nào. Cô đã tin Quân và đã yêu Quân. Chính Quân là người đã đem lại cho cô những cảm xúc đẹp nhất cho tâm hồn. Cô nhận ra rằng từ khi quen và yêu Quân, cô đã viết nhiều hơn, viết sâu hơn và cô biết anh chính là tình yêu đẹp nhất của cô. Nhưng từ khi nghe từ Quân những điều đó, Như Hiền bắt đầu chìm vào những cơn đau triền miên, dai dẳng trong dằn vặt. Quân vẫn luôn giành cho cô sự nồng ấm, quan tâm và thương yêu, nhưng cô hiểu rằng, cô mãi mãi sẽ chỉ là một bóng đen khuất lấp phía sau anh mà không một ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô dù cho cô có bước ngay bên cạnh anh. Buồn bã hơn, Như Hiền lờ mờ nhận ra rằng, chính Quân cũng dần không còn nhận ra cô nữa. Cô cứ đau đớn chứng kiến cảnh Quân vui vẻ bên cạnh Mai Anh, dù đôi lúc anh đưa mắt nhìn cô, nhưng tất cả càng cuốn phăng cô đi trong những nhàu nhĩ choáng váng. Cô lao đầu vào viết, viết và yêu Quân như một sự trừng phạt chính bản thân mình. Càng ở bên cạnh Quân cô càng quằn quại, nhưng cô đã có lúc chấp nhận làm một kẻ vô hình bên anh trong một tình yêu mờ ám chẳng thể gọi tên danh chính ngôn thuận. Cứ như thế, Cô chẳng thể biết được rằng cái khoảnh khắc cạn kiệt tâm hồn của cô đã gần kề khiến cô quỵ ngã. Như Hiền chỉ còn một cách chạy trốn. Cô chỉ còn cách ra đi. Cô muốn nghỉ ngơi một thời gian, cô muốn bản thân mình thực sự tĩnh tâm lại sau những ngày dài dai dẳng trong một tình yêu tuyệt vọng vừa qua. Cô không muốn nhìn thấy Quân nữa. Cô không còn đủ can đảm với một hạnh phúc tạm bợ bên cạnh Quân nữa. Cô quyết định về Cần Thơ, nơi cô đã về công tác lần đầu tiên khi cô vừa được nhận vào tòa soạn. Cô nghĩ không khí trong lành nơi đây khiến cô cảm giác yên tĩnh. Cô cảm thấy thanh thản khi bước ra đường mà chắc chắn rằng cô sẽ chẳng nhìn thấy Quân, hay bất kì một ai quen thuộc với cô. Nơi đây chỉ còn Như Hiền sống riêng biệt, chìm đắm trong thế giới của chính cô với một nỗi cô đơn cào cấu da thịt đến rát buốt, nhức nhối. Cô không thể quên được Quân dù trong bất kì một suy nghĩ nào. Cô cứ chìm vào đêm trên từng câu chuyện khóc cười những vết thương, những bèo bọt như chính cuộc đời cô. Đêm cứ chìm nghỉm trong tâm hồn cô với từng con chữ và khói thuốc ngột ngạt đặc quánh. Ngày thứ ba ở Cần Thơ cô mới có thể tìm cho mình được một quán café mà cô cảm thấy phù hợp. Quán café nhỏ bé nằm giữa những vườn cây cảnh xanh mướt cùng những bản nhạc đậm đặc chất giọng phương Nam bỗng dưng khiến từng nhịp vui trong cơ thể cô như được gợi mở và quay trở lại. Cô thảnh thơi ngồi im trong một góc nhỏ và khuất. - Như Hiền…. Cô giật mình vì tiếng gọi Như Hiền bất chợt ở một nơi heo hút hẻo lánh thế này. Tiếng gọi nghe trầm ấm và điềm tĩnh như ngay từ bàn bên cạnh vọng sang. Cô bối rối quay đầu trở lại phía tiếng gọi ấy. Ánh nhìn chăm chú của người đàn ông xoáy sâu vào đôi mắt cô khiến cô cảm thấy bối rối và thoáng chút lo lắng. Nhưng sau thoáng chốc ấy, cô đã nhận ra anh ngay. Vẫn ánh nhìn ấy, vẫn nụ cười ấy…, của một ngày rất xa vẫn in dấu trong kí ức, cô không thể tin được rằng cô và anh lại có thể gặp nhau ở một nơi xa lạ với cả hai đứa như thế này. Anh chưa bao giờ muốn rời bỏ miền Bắc để ra đi, vậy sao điều gì đã đưa đẩy anh tới đây? Cô lặng người đi nhìn anh mà không thể nói được gì. Trong khi đó người con trai từ bàn đối diện bước về phía Như Hiền. Anh giữ chặt lấy tay cô trong tay anh, giọng nghẹn ngào: - Lâu quá rồi phải không em? - Hoàng… Nguyên - … Như Hiền xúc động gọi tên người bạn cũ của mình. Trong cảm giác và suy nghĩ của cô, cô vẫn không thể tin được rằng cô có thể gặp lại anh. Cả một trời tuổi thơ của cô đã gắn liền với anh như một lẽ thường tự nhiên gần gụi nhất. Nhưng khi cô mười bốn tuổi, bố cô chuyển hẳn công tác vào Sài Gòn nên gia đình cô cũng chuyển vào trong đó sinh sống. Như Hiền vẫn còn nhớ cô đã khóc đến khản đặc cả cổ khi biết rằng từ bây giờ cô sẽ không còn gặp lại người bạn thân thiết nhất của mình nữa. Cô đã nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ có thể quên anh, nhưng rồi khi thời gian chìm vào trong những vụn vặt cuộc sống hàng ngày, cô bị cuốn đi cùng với nhịp sống sôi động ồn ào của Sài Gòn, cái tên Hoàng Nguyên đã chìm khuất nơi miền quên lãng trong tâm hồn cô. Cô không bao giờ nghĩ rằng cô có thể gặp lại… Những kỉ niệm từ trong quá khứ xa xôi bỗng ào ạt trở về như những cơn gió chiều lộng khiến cô cảm thấy nghẹt thở, nhưng lại đem đến cho cô một cảm giác yên bình vô cùng. Cảm giác của tuổi thơ trong veo. - Anh đã rất nhớ em. Nhưng thời gian đã xóa nhòa tình cảm của chúng ta phải không em? Cô im lặng nhìn anh rất lâu sau mới có thể nói hai từ “xin lỗi” gượng gạo. Cô đã không quên anh, chưa hề quên anh, nhưng cô biết cô đã không còn cảm giác nhớ anh cũng như nhớ về những kỉ niệm ngày xưa từ quá lâu rồi. Cuộc sống hiện tại càng ngày càng trở nên ngột ngạt đã khiến trái tim trở nên lì lợm, đau đớn. Và hơn hết, cô biết rằng, từ khi cô gặp Quân, chính anh đã cuốn phăng cô khỏi tất cả mọi mối ràng buộc với xã hội này. Cô đã dành tất cả sức lực, tâm trí và xúc cảm cho Quân. Để rồi nhận lại là những đau đớn không dứt… Giọng nói ấm áp của Hoàng Nguyên đã kéo cô trở lại với hiện tại cùng anh: - Em không có lỗi. Anh cũng không có lỗi. Chỉ đơn giản là không nhớ nhau thôi mà. Mà thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa, hãy nói về hiện tại đi em. Nói cho anh nghe tại sao em lại ở đây? - Em chạy trốn người đàn ông mà em yêu, cuộc sống mà em yêu… tất cả đều khiến em sợ hãi và bế tắc. Còn anh, sao anh ở đây? - Anh ở đây một năm rồi. Anh nghiên cứu môi trường ở đây. Đợt này có lẽ phải kéo dài đến hai, ba năm. Hai người không nói nhiều với nhau dù xa nhau gần tám năm trời. Họ chỉ ngồi im lặng uống café và nhìn nhau, trong khi tiếng nhạc vẫn dịu êm trong không gian. Họ thừa hiểu rằng có những khi ngôn từ càng nhiều càng trở nên sáo rỗng và thừa thãi. Mặc cho thời gian cứ trôi, dù trời đã sang trưa nhưng trong suy nghĩ của cả Hoàng Nguyên và Như Hiền đều không có ý định sẽ ra về. - Nếu em đồng ý, anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho em trong thời gian em ở đây. Dù mới ở một năm nhưng anh đã bắt đầu cảm thấy miền đất này thân thuộc đến từng bờ kênh, ngọn cỏ rồi. Như Hiền mỉm cười gật đầu khi nghe anh nói vậy. Cô vẫn còn nguyên cảm giác lâng lâng của niềm vui gặp gỡ khi cô chia tay Nguyên để về nhà nghỉ. Cảm giác bàn tay anh siết chặt lấy tay cô đã khiến trái tim cô ấm áp. Hình ảnh anh, nụ cười anh cứ bám chặt lấy tâm trí cô trong suốt ngày hôm đó. Những khi chìm vào bóng đêm, cô lại không thể nào thoát ra khỏi hình ảnh của người con trai đã làm trái tim cô đau đớn. Cô chới với không biết cách nào để thoát ra được. Cô lục tìm những viên thuốc an thần và cố gắng uống để mong dễ ngủ. Ba viên thuốc đã khiến cô có thể nằm im, nhưng nỗi cô đơn dồn nén khiến cô khao khát được vuốt ve, được thương yêu, được chiều chuộng. Trong cơn chuếnh choáng ấy, cô lấy điện thoại và bấm số gọi cho Nguyên. Chừng mười phút sau Nguyên đã đến. Cô ngồi trong bóng tối, đốt thuốc liên tục, với ly café đã nguội từ khi nào. Gió ngoài ban công, thổi thốc vào phòng thỉnh thoảng làm mái tóc cô bay bay. Cô ngước nhìn anh mỉm cười, rồi lại nói như muốn khóc: - Em lại làm phiền anh rồi nhỉ. Em chẳng khác được ngày xưa. Em đã nghĩ em có thể một mình gánh chịu mọi thứ, và vẫn có thể bước đi dù đôi chân có mệt mỏi tới đâu. Em đang cố gắng từng giờ khắc trong cuộc sống của mình, nhưng khi gặp anh rồi em lại cảm giác đôi chân mình không thể tự bước đi được nữa….. Nguyên,… phải rồi, em vẫn thích cái tên của anh quá. Hồi xưa còn bé, em đã nói với anh, em sẽ lấy một người chồng tên Nguyên giống anh, anh nhớ không?..." – Cô cười cười và nói như cố xua đi không khí buồn bã trong căn phòng này. Như Hiền nói một hồi lâu rồi mới dừng lại nhìn Nguyên. Trong cái ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường cũ kĩ hắt vào phòng, Nguyên vẫn điềm tĩnh như thế. Anh ngồi bên cạnh để Như Hiền có thể gục đầu vào vai anh. Đêm đó cô đã nói rất nhiều, nói như dồn nén, như đau đớn, nhưng vẫn không thể ngừng nói. Đã bao lâu nay cô không thể nói với ai rồi: - Em yêu anh ấy. Anh biết không? Em yêu cái gã đó đến đau đớn, đến tủi nhục, vậy mà em vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh của anh ấy. Em đã chấp nhận làm kẻ thứ ba với những hạnh phúc tạm bợ, tình yêu tạm bợ, nụ cười tạm bợ… Phải rồi. Em đã cố níu kéo những điều mỏng manh hư hao ấy để rồi tự làm đau chính mình, để chứng kiến người mà em yêu ngày ngày cười nói bên cạnh cô gái của anh ta. Anh ta yêu em, anh ta nhớ em, nhưng hàng đêm anh ta đã có những hạnh phúc ấm êm bên người khác. Cái mà em nhận được trong tình yêu ấy chỉ là thứ tình cảm thừa thãi, bố thí. Cái thứ tình cảm không thể nuôi dưỡng tình yêu mà chỉ càng ngày càng làm tình yêu lụi tàn. Vậy mà đứa con gái như em đã sống gần hai năm với những ban phát nhỏ nhoi, cặn đắng và …. Trong đứt quãng ấy, Hoàng Nguyên biết Như Hiền đang cố kìm lại những giọt nước mắt. Đôi lúc cô ngừng lại ngồi bó gối và nhìn sâu vào bóng đêm. Nguyên kiên nhẫn lặng im lắng nghe từng lời nói của cô gái mà anh đã nhớ thương bao nhiêu lâu nay. Những lời nó của Như Hiền cứ như những chiếc kim đâm từng chút từng chút vào trái tim anh. Anh không biết phải làm thế nào để giúp cô. Trong giây phút ấy, anh chỉ biết kéo cô lại gần mình và ôm cô vào lòng. Anh chỉ mong rằng, cảm giác cô đơn trong cô sẽ vơi bớt đi được đôi chút" - Em hãy khóc đi. Anh sẽ lặng im nhìn em khóc. Nhưng anh xin em hãy thử nghĩ rằng tình yêu em giành cho người ấy chính là nước mắt, và khi nước mắt của em rơi là khi tình yêu với người ấy đã đi ra khỏi con người em. Trái tim em, tâm hồn em hãy để nước mắt rơi đến cạn kiệt, và hãy xem như tình yêu của em giành cho anh ta đã đến lúc chấm dứt rồi. Nước mắt rơi xuống quá nhiều có thể khiến ta mệt mỏi vô cùng trong khoảnh khắc đó, nhưng khi nước mắt đã ngừng rơi, khi em chìm vào giấc ngủ, em mới hiểu rằng sau những giọt nước mắt ấy, em mới thực sự tỉnh táo. Cô nhìn anh, và như một hành động tự phát trong trái tim, cô áp đôi tay mình vào má anh mỉm cười. Cô đã nhìn anh rất lâu như vậy như cố tình muốn nói với anh điều gì đó, anh biết anh có thể lại gần cô hơn nữa, nhưng anh hiểu cảm giác cô đơn lúc ấy của cô, anh không muốn những tình cảm thực sự của anh lại bị xóa nhòa đi vì những ham muốn nông nổi trong một khoảnh khắc nhất thời. Anh rời đi khi cô đã thực sự chìm vào giấc ngủ sau những mệt nhoài vì một nỗi đau đớn dày vò. Chỉ còn lại một mình trên con đường vắng lặng về nhà, anh thực sự cảm nhận được sâu sắc nỗi buồn của mình khi ở bên cô. Tình cảm của cậu trai mười bảy tuổi cho đến bây giờ vẫn còn vẹn nguyên. Nhưng điều anh cảm thấy buồn bã không phải vì tình yêu của cô đã giành cho một người con trai khác, mà chỉ vì anh không thể chịu đựng được khi chứng kiến cô phải khổ sở đau đớn trong tình yêu như vậy. Ngay trong giây phút nhìn thấy cô ở quán café nơi xa lạ này, anh đã chỉ khao khát rằng anh sẽ là người đàn ông của cô, sẽ là bờ vai, là niềm tin tưởng của cô. Nhìn cô đêm nay anh càng muốn được ở bên cô nhiều hơn. Anh không thể ngừng nghĩ về cô. Cô gái của quá khứ và hiện tại vẫn luôn ở trong anh. Những ngày sau đó anh chở cô đi khắp mọi nơi ở Cần Thơ. Anh và cô đều không ai còn nhắc lại chuyện của cái đêm hôm trước nữa. Anh luôn cố gắng bằng cách tự nhiên nhất kể cho cô những câu chuyện vui vẻ khiến cô cười. Kỉ niệm và tình cảm của tuổi thơ dường như là điều đẹp nhất giữa họ, tồn tại trong sáng nhất trong cái hỗn độn dập dềnh suy nghĩ của cả anh và cô. Trái tim cô những ngày bên cạnh anh đã như dần lành lại vết thương. Mỗi buổi chiều xuống bây giờ cô chỉ muốn được ngồi cạnh anh giữa một cánh đồng bạt ngàn gió đẫm mùi hương lúa. Buổi chiều đột ngột mưa về. Anh vội vã kéo tay cô chạy tìm chỗ trú mưa, nhưng giữa một khoảng đồng bát ngát này, anh nhìn mãi cũng chẳng thể thấy dáng dấp một mái hiên. Trong khi anh cuống quýt vì sợ Như Hiền bị ướt thì cô lại có cảm giác vô cùng thích thú. - Dầm mưa đi anh. Mưa đem lại cho em cảm giác dễ chịu vô cùng. Như ngày xưa… - Cô bỏ lửng câu nói của mình ở đó bằng một giọng cười trong veo. - Ừ, được đấy. Hãy để mưa mang tất cả những bụi bặm buồn bã của chúng ta đi xa. Cũng lâu lắm rồi anh chẳng còn dầm mưa nữa Họ cười nói vui vẻ trong khi quần áo bắt đầu ướt sũng. Hoàng Nguyên chăm chú nhìn Như Hiền. Bất chợt anh ôm chặt lấy cô vào lòng và nói: -Hãy để anh bên em, được không em? – Anh vuốt nhẹ mái tóc cô và tiếp tục: - Anh yêu em…. Lời yêu mà Nguyên đã cất giấu bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà thốt thành lời. Như Hiền lặng đi khi nghe anh nói những lời đó, dù bao nhiêu ngày qua cô cũng đã bắt đầu cảm giác được tình cảm sâu sắc mà anh giành cho cô. Cô không kháng cự anh, cô cũng đã có lúc mong chờ anh nói với cô những lời đó. Nhưng cô không thể nào cắt nghĩa được cảm xúc của mình khi nghe anh nói anh yêu cô. Cô sợ hãi, cô bắt đầu cảm thấy cô chưa sẵn sàng để yêu anh bằng tình yêu thật thà nhất như cái cách mà anh yêu cô. Nhưng cô cũng không thể cất lời từ chối anh. Cô lờ mờ nhận ra rằng trái tim cô bắt đầu gọi tên anh, chỉ bởi vì cái trái tim ấy đã quặn đau, đã nhiều thương tích quá nên nó không thể ngay lập tức mở ra cho anh. - Hãy đợi em. – Cô chỉ nói với anh được thế, và cô biết rằng cô không cần phải giải thích hay nói thêm bất kì điều gì nữa. Cô biết anh hiểu cô từ tận thẳm sâu tâm hồn. Cô cần thời gian để bắt đầu một tình yêu, để biết yêu thương anh, biết yêu thương cô theo cách hạnh phúc nhất chứ không phải như cô đã đày đọa mình khi yêu Quân. Cô muốn trái tim cô thực sự thật thà trong tình yêu với anh. Cô tin anh sẽ đợi được cô. - Anh sẽ đợi. – Anh mỉm cười nhìn cô, âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng đủ khiến trái tim cô tin tưởng vào điều anh đã nói. – Anh sẽ đợi khi trái tim em đã thực sự tỉnh táo và bắt đầu biết sống cho mình. Em hãy sống, hãy đi và cảm nhận bằng đôi chân, bằng cảm xúc của sự can đảm trong trái tim em được chứ. Anh tin rằng chúng ta của hiện tại sẽ không để tuột mất nhau như trước đây nữa em ạ. Anh tin rằng đã đến lúc em đủ dũng cảm để quay trở lại nơi em đã ngã quỵ rồi. Anh sẽ ở đây đợi em. Can đảm yêu anh - 2 Cô quay lại nhìn, đôi chân như rã rời mỏi mệt. Nhưng rồi như có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt trong tâm hồn buộc cô phải bước đi ngay lúc đó. (Ảnh minh họa) -Anh nói đúng. Em sẽ quay lại. Hai tháng qua nhờ có anh em mới hiểu thế nào là sự can đảm cần có trong tình yêu cũng như trong cuộc sống này. Khi em đủ bình thản để đối diện với người ấy, em sẽ có thể sống tiếp. Ngày hôm sau anh tiễn cô về Sài Gòn. Nhìn dáng cô đi khuất lấp trên xe trong một nụ cười tươi trẻ, anh biết rằng cô sẽ quay lại với anh sớm thôi, sẽ là cô, là chính cô gái của anh chứ không phải là ai khác. Sài Gòn nắng chói chang. Cô xin đi làm lại. Sáng sớm tòa soạn họp phóng viên chuẩn bị phân chia công việc cho tuần mới. Ngồi đối diện với cô là Quân. Anh nhìn cô bằng đôi mắt như oán trách, như van xin. Cô mỉm cười với anh như với tất cả những đồng nghiệp khác. Cô cũng không thể ngờ được rằng, đứng trước anh bây giờ cô hoàn toàn có thể tự tin và ngẩng cao đầu đến như vậy. Giờ ăn trưa Quân hẹn gặp cô ở quán café đối diện công ty, nơi anh và cô vẫn thường bên nhau trong giờ nghỉ giải lao. Cô phân vân, lo lắng. Cô cảm thấy sợ hãi cái không gian quen thuộc ấy và anh. Cô có từ chối được anh không nếu như cô đến đó, nhưng rồi khi cô nghĩ tới Hoàng Nguyên, cô đã đi thẳng đến quán café, như chờ đợi chính những phản ứng trong tâm hồn của mình. - Anh đã rất nhớ em suốt hai tháng qua. Em tàn nhẫn với anh vậy sao. Anh đã cố gắng tìm em. Anh không bao giờ muốn mất em. Anh yêu em. Nếu như trước đây cô sẽ vì những lời nói của anh mà bỏ qua tất cả mọi cảm giác đau đớn của mình để lao vào vòng tay anh, nhưng sao hôm nay khi nghe Quân nói những điều đó, Như Hiền chỉ chờn chợn một cảm giác giả dối và vô nghĩa. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt người con trai cô đã từng yêu: - Anh yêu em, em tin vào điều anh nói. Nhưng tình yêu của anh quá vị kỉ, quá tham lam, nó khiến em sợ hãi. Em không thể chịu đựng được cái gọi là tình yêu từ anh nữa. Em đã nhận ra một điều rằng, cái thứ lý thuyết nói rằng, trong tình yêu ai cũng ích kỉ là sai lầm. Em nghĩ tình yêu thực sự thật thà và trọn vẹn chính là tình yêu mà cả hai người đều cảm nhận được sự tự do và bao dung. Và hơn hết, anh biết không… em nghĩ anh sẽ không bao giờ biết thế nào là một tình yêu thực sự, vì tình yêu thực sự cần sự can đảm. Anh chưa bao giờ có điều đó. Em cũng đã từng đánh mất đi sự can đảm đó, nhưng bây giờ em nghĩ em đã tìm được. Em không muốn có bất kì một mối quan hệ nào với anh nữa. Em sẽ bước tiếp bằng cảm giác thực sự của em. Chào anh. Cô dứt lời, đứng dậy và bước ra khỏi cửa khi không kịp để Quân nói thêm một lời nào nữa. Cô tự nhủ: “Thế là đủ cho hơn một năm qua rồi”. Cô vùng chạy đi trong những suy nghĩ mới mẻ và hạnh phúc ngập tràn giữa Sài gòn đang vào mùa gió. Đường phố ngập tràn lá me bay. Cô muốn ùa vào vòng tay rắn chắc của Hoàng Nguyên, và nói với anh rằng: “Em đã đủ can đảm để có thể bắt đầu. Vì anh. Vì em. Vì chúng ta đã thực sự can đảm để tìm thấy tình yêu giành cho bản thân mình”.