Showing posts with label bí quyết giữ Hạnh Phúc. Show all posts
Showing posts with label bí quyết giữ Hạnh Phúc. Show all posts

Thursday 24 September 2015

Tình Đến Muộn

Hôm nay, ai đó có thể nói anh là một người chồng không tốt nhưng anh lại tự nhận với lòng mình rằng, anh là một người chồng yêu vợ!
Anh ngồi nhấm ngụm cà phê giữa một chiều mùa thu se se lạnh. Lâu lắm rồi anh mới có một ngày thảnh thơi như hôm nay. Thực ra cuộc sống không quá bận nhưng anh tự tạo cho mình thói quen đó. Bởi vì anh đam mê công việc, vì anh muốn mình bị cuốn đi, anh không muốn mình dừng lại. Cũng chẳng biết lí do là gì, nhưng quả tình, công việc đang là thứ làm anh quên đi tất cả.
Cho tới buổi chiều hôm nay, mệt ngày anh mệt nhoài về tinh thần và muốn buông bỏ mọi thứ. Anh ngồi trong quán cà phê mà phải gần 10 năm rồi anh mới quay trở lại. Kí ức của một thời trai trẻ ùa về, đau đớn, dữ dội…
Gần 5 năm đại học, anh ôm ấp một mối tình đơn phương với Hà Thương. Cuộc tình đó là tất cả những gì đáng nhớ nhất trong thời sinh viên của anh. Thường là thế, có nhiều cái để người ta nhớ nhưng người sẽ nhớ nhất về cái khiến người ta đau. Và Hà Thương là một nỗi đau anh không bao giờ quên được.
Hà Thương thuộc về một người đàn ông khác. So với anh ta, anh cách một khoảng chẳng bao giờ với tới được. Vậy là anh ôm mối tình câm lặng ấy một mình. Cho tới ngày, ở một góc sân trường, anh thấy Hà Thương bưng mặt khóc. Anh lại gần cô, vỗ nhẹ lên bờ vai. Hà Thương tựa vào anh và nấc lên tức tưởi.
Anh hiểu cô đang phải trải qua cảm xúc gì. Anh đau khi thấy người con gái mình yêu bị tổn thương. Hôm ấy, anh đã mạnh dạn nói lên tình yêu của mình. Nhưng rốt cục, điều mà anh nhận về chỉ là cái lắc đầu:
“Xin lỗi, nhưng mình sẽ không rời xa anh ấy. Dẫu rằng bên anh ấy mình phải đối diện với nhiều chuyện khó khăn. Mình thật lòng xin lỗi…” Câu nói đó đã chính thức khép lại đời sinh viên của anh trong một nỗi buồn ám ảnh. Anh lao vào học, chẳng phải để chứng minh bản thân, cũng chẳng phải để có cơ hội tìm cho mình một việc tốt hơn khi ra trường… Anh làm thế để không có thời gian mà nhớ một người nào đó…
Rồi Hà Thương lấy chồng, tất nhiên đó là người mà cô yêu. Anh không biết chuyện đó vì từ sau khi ra trường, anh hoàn toàn bặt tin tức với cô. Anh có thể tìm hiểu nhưng anh không muốn. Không phải vì anh hận mà vì anh muốn để cô bình yên với khoảng trời của mình. Nếu nhìn thấy Hà Thương đau khổ, anh sợ rằng anh sẽ không thể đứng yên. Mà nếu anh hành động, chắc cô cũng chẳng vui gì. Vậy là anh cắt mọi liên lạc, coi như cô chỉ nằm lại trong một phần kí ức mà thôi.
Hơn 5 năm sau đó anh lấy vợ. Cô ấy hiền, xinh xắn mà quan trọng là yêu anh. Thế là đủ. Anh chưa bao giờ hỏi tình cảm mình dành cho vợ là gì. Anh thấy mình tốt với vợ. Anh không bao giờ quên tặng hoa vào những ngày đặc biệt. Anh không bao giờ quên ngày kỉ niệm và cũng chẳng bao giờ phàn nàn hay than trách… Nhưng bảo anh là một người chồng yêu vợ, anh tuyệt nhiên không dám nhận. Vì ai đó có thể đánh đồng điều tốt mà anh làm cho vợ là tình yêu, còn anh thì tự hiểu, đấy là chuyện dối lòng.
Thực ra anh nghĩ, nếu cứ như vậy, chưa biết chừng 5 năm, 10 năm hoặc lâu hơn thế nữa anh sẽ yêu vợ, một tình yêu đích thực ấy. Nhưng thật trớ trêu, anh đã gặp lại Hà Thương. Cô làm cùng một tòa nhà với anh. Lần gặp lại đầy tình cờ ấy đã khiến tim anh nhói đau. Kí ức về một thời yêu mê mải lại ùa về. Bằng cách nào anh cũng không ngăn được.
Anh lại lén nhìn cô sau mỗi giờ tan làm. Hà Thương giờ là một người đàn bà đơn côi. Cuộc hôn nhân của cô tan vỡ sau khi cưới vài năm. Anh không biết nó bắt đầu khi nào và kết thúc ra sao nhưng nhìn sự tiều tụy của Hà Thương anh cảm nhận được cô đã phải trải qua những cơn ác mộng như thế nào.
Và rồi, anh hẹn gặp Hà Thương. Anh không hiểu điều gì đã khiến anh làm thế. Cuộc gặp đó cô nhìn anh mỉm cười. Họ nói với nhau bằng những câu xã giao… Anh không biết phải nói thế nào bởi vì anh chẳng có tư cách gì để hỏi sâu thêm nữa. Cô ấy hỏi anh về gia đình. Anh nói đã lấy vợ. Đột nhiên nhắc đến vợ, anh lại tự thấy mình như mất hết mọi thứ quyền để được gần Hà Thương hơn chút nữa. Anh buồn rầu khi nhận ra sự thật, anh là chồng của một người phụ nữ khác.
Kể từ ngày gặp lại, lúc nào anh cũng muốn mình là gã khờ năm xưa để được chờ đợi, che chở và yêu thương người con gái yếu đuối và mong manh đó. Anh biết Hà Thương không phải là cô gái tuổi đôi mươi thủa nào và anh cũng chẳng còn là chàng trai si tình chờ đợi nữa. Vậy mà đã hơn một lần anh nghĩ đến việc sẽ giũ bỏ để đi theo một mách bảo nào đó từ trái tim mình.
Chiều nay, giữa một ngày thu se se lạnh, anh thấy lòng nặng trĩu. Ngồi trong quán cà phê nghe một bản nhạc quen thuộc buồn da diết, anh mở điện thoại nhắn một dòng tin cho Hà Thương:
- “Hãy cho mình cơ hội được là bờ vai cho Thương dựa vào mỗi khi Thương buồn nhé”.
Anh run rẩy chờ đợi một dòng hồi đáp. Nhanh thôi, chỉ vài phút sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhưng đó là tin nhắn của vợ anh:
- “Anh về muộn phải không? Em đợi cơm anh nhé!”.
Từ tận đáy lòng anh trào lên một nỗi xót xa… Anh buông ly cà phê xuống, nhìn những mưa bắt đầu nặng hạt dần. Có những chuyện chưa bao giờ bắt đầu nên sẽ chẳng bao giờ có kết thúc, giống như chuyện tình của anh và Hà Thương. Vậy mà anh lại đang muốn kết thúc một tình yêu đã bắt đầu quá lâu rồi của vợ… Anh bật cười khi thấy mình thật ngốc.
Anh rời khỏi quán khi mưa lớn dần. Anh ghé vào hàng hoa gần đó lựa một bó hồng. Hôm nay, ai đó có thể nói anh là một người chồng không tốt nhưng anh lại tự nhận với lòng mình rằng, anh là một người chồng yêu vợ!

Thursday 10 September 2015

Cái Giá Phải Trả Cho Tội Ngoại Tình Quá Đắt

Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh.
Giá như ngày đó tôi cứ an phận làm một người vợ tốt biết chăm lo cho gia đình và yêu thương chồng thôi thì có lẽ cuộc sống đã không trở nên ngột ngạt và cay đắng như bây giờ. Dù thời gian đã trôi đi quá xa, đã hơn 5 năm kể từ ngày ly hôn nhưng mỗi khi nhớ về những ngày đã qua ấy tôi vẫn không thể ngăn nổi giọt nước mắt.
Trước đó tôi cũng đã từng được sống trong hạnh phúc, là một người con gái xinh đẹp có học thức lại lấy được người đàn ông mình yêu thương, tài giỏi. Vậy mà cuối cùng chính tay tôi đã phá tan hạnh phúc đó, lừa dối chồng suốt một năm trời.
Sau khi tốt nghiệp đại học tôi vội vàng lên xe hoa, lấy người đàn ông tôi từng theo đuổi suốt 2 năm. Ngỡ tưởng chỉ cần lấy được người mình yêu, cùng nhau vun đắp hạnh phúc tương lai rồi sinh con đẻ cái là cuộc đời viên mãn rồi. Vậy mà sau khi lấy chồng được hai năm chính tôi lại là người thay đổi. Mặc cho chồng vất vả lăn lộn bên ngoài kiếm tiền tôi cứ mặc sức tiêu xài, mua sắm, làm đẹp… giao du với những người quyền quý, chịu chơi.
Ban đầu tôi chán nản vì chồng thường xuyên đi công tác xa nhà, sau này lại càng thất vọng hơn vì ngoài việc kiếm tiền thì chồng tôi là một người đàn ông khô khan, mặc dù phải thừa nhận anh là người đàn ông mẫu mực, chung thủy, thật thà và hiền. Nhưng chính những tính cách đó tạo khiến anh trở nên “cứng như tượng”, không một chút lãng mạn. Ngay như những ngày lễ, ngày sinh nhật vợ anh cũng chẳng mảy may quan tâm. Ngoài công việc, những chuyến bay suốt ngày này qua ngày khác ra thì anh chẳng cần biết vợ mình thích gì, muốn gì, cần gì…
Lấy chồng được 1 năm nghe lời khuyên của chồng “em làm lương tháng đâu được bao nhiêu, đi lại vất vả. Cứ ở nhà chăm sóc sức khỏe, làm đẹp. Chuyện tiền bạc cứ để anh lo” nên tôi bắt đầu nghỉ việc, quanh quẩn ở nhà. Một thời gian sau tôi cảm thấy chán ngán với cuộc sống nhàn hạ này, ngày nào cũng quanh quẩn bếp núc, nấu hết món này đến món kia rồi lại lủi thủi ăn một mình, gia đình nội ngoại đều định cư bên nước ngoài nên ngoài chồng ra tôi không còn biết đi đâu. Cuối cùng tôi tự tìm cho mình những thú vui mới.
Ban đầu là lên mạng tìm kiếm bạn bè, hầu hết họ đều là những người phụ nữ thiếu thốn tình cảm, và dư thừa về tiền bạc. Sau đó tôi tích cực tham gia vào những hoạt động của họ như ăn uống, tám chuyện, rồi đến rượu chè, quán bar… Cứ thế tôi bước chân vào con đường ngoại tình lúc nào không hay.
Tôi chìm đắm trong những mối tình vụng trộm, suốt 1 năm không biết đã có bao nhiêu người đàn ông từng đi qua cuộc đời tôi. Đến như vậy mà chồng tôi vẫn tin tưởng tuyệt đối ở tôi. Điều này càng khiến tôi thất vọng, tôi tiếp tục tìm đến và ngã vào lòng những gã đàn ông đó như để thảo mãn cơn khát thèm tình cảm.
Sau 1 năm lừa dối chồng, vụng trộm bên ngoài tôi đã phải tự mình đi giải quyết những hậu quả của những đêm ân ái đó. Cuối cùng thì cái giá phải trả cho người phụ nữ không biết giữ đạo làm vợ như tôi là quá đắt. Sau lần phá thai thứ 3, bác sĩ kết luận tôi không thể có con, cả cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong cô độc. Tôi đau đớn, dằn vặt bản thân, vậy mà chồng tôi vẫn không hề hay biết, thấy tôi ốm anh xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc.
Quãng thời gian đó tôi không dám nhìn thẳng vào mặt chồng, tôi sợ ánh mắt chồng, sợ cả sự quan tâm chăm sóc ấy. Nỗi đau đớn của người phụ nữ không thể mang thai có lẽ chẳng ai có thể thấu hiểu được hết. Rất nhiều lần tôi tìm đến cái chết để quên đi tất cả quá khứ, để không phải chịu đựng nỗi đau này nữa. Nhưng chẳng lần nào tôi dám xuống tay, cuối cùng tôi cũng chỉ là người phụ nữ yếu đuối, tham sống sợ chết. Có lẽ duy chỉ có việc tôi chủ động đề nghị ly hôn và thú nhận tất cả tội lỗi với chồng là điều khiến tôi thanh thản nhất.
Tôi còn nhớ như in ánh mắt chồng, sự căm phẫn trong lòng anh lúc biết rõ sự thật. Nhưng điều mà tôi không thể ngờ tới là thái độ dửng dưng của anh, anh từ từ ký vào tờ đơn ly hôn rồi thu dọn đồ đạc đi. Anh ra đi hai bàn tay trắng, thậm chí ngôi nhà này anh cũng để lại cho tôi. Một người đàn ông, một người chồng như anh tôi còn mong đợi gì nữa. Vậy mà chính đôi bàn tay tôi đã đập nát tất cả. Chúng tôi ly hôn trong im lặng, không một lời oán trách nhau.
Những ngày tháng sau này tôi sống trong dằn vặt, không chồng, không con, không gia đình người thân bên cạnh tôi trở thành người phụ nữ cô độc. Đã 5 năm tôi viện đủ lý do để tránh mặt gia đình, người thân vì không đủ can đảm để nói với họ về sự thật. 5 năm qua tôi sống trong đau khổ, ngày nào tôi cũng dằn vặt bản thân mình.
Chồng tôi đã sang Đức và định cư hẳn bên đó với gia đình, chỉ còn vài ngày nữa là anh sẽ có một gia đình mới, người phụ nữ ấy sẽ yêu thương anh, sẽ thủy chung son sắt với anh chứ không giống như tôi. Và chắc chắn cô ấy sẽ sinh cho anh thật nhiều những đứa con.Tôi vui mừng, chúc phúc cho anh.
Tôi viết ra những dòng tâm sự này để mong tất cả quá khứ không vui sẽ được chôn vùi nơi đây. Cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình quá đắt, 5 năm qua tôi dằn vặt bản thân mình cũng đã đủ. Giờ là lúc tôi phải sống cho riêng mình. Chẳng có cha mẹ nào bỏ rơi con mình cả, tôi sẽ sang Mỹ sống với bố mẹ, họ sẽ che chở cho tôi. Đã 5 năm tôi gồng mình lên sống với nỗi cô đơn, tủi hận. Liệu cái giá tôi phải trả cho tội ngoại tình đã đủ chưa?