Showing posts with label Chuyện tình yêu. Show all posts
Showing posts with label Chuyện tình yêu. Show all posts

Wednesday 30 September 2015

Nhân tình của chồng xin làm vợ hai

Tôi hỏi “Thật ra em và chồng tôi yêu nhau lâu chưa?”. Các bạn có biết cô ta trả lời thế nào không? Cô ta nói “Tụi em mới thích nhau thôi, chưa làm gì có lỗi với chị cả. Nếu chị đồng ý em xin được làm vợ hai!”.
Sau bao nhiêu ngày đắn đo và dằn vặt, tôi quyết định viết lên đây những dòng tâm sự mong nhận được sự đồng cảm của những người vợ có chồng phản bội. Tôi muốn gửi tới những người con gái ngang nhiên xen vào hạnh phúc của người khác và gửi cho cả những ông chồng đã từng phản bội vợ mình trong đó có chồng tôi, nếu vô tình anh đọc được những tâm sự này của vợ.
Tôi đã trải qua một cú sốc cả về thể xác lẫn tâm hồn. Tôi vùi trong nước mắt và khóc cho bản thân, khóc cho số phận mình. Tôi lấy chồng, một người chồng hết mực thương yêu vợ con, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi cứ như vậy qua đi mỗi ngày. Hạnh phúc có, giận hờn có, cãi nhau có… Tôi nghĩ vợ chồng nào cũng có lúc cơm không lành, canh không ngọt.
Qua bao khó khăn lo toan của cuộc sống thường ngày và rồi tôi lại có thai lần 2. Tôi chăm lo cho đứa con bé bỏng của mình khi còn trong bụng mẹ. Cũng từ đây tôi biết thế nào là vấp ngã khi chồng tôi tuyển về một cô kế toán.
Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ chồng mình. Tôi tin anh và yêu anh nhưng giác quan của người vợ cho tôi thấy dường như chồng mình có sự thay đổi. Tôi ngầm theo dõi và ngày càng nhận ra giữa anh và cô kế toán có gì đó đáng ngờ. Tôi thấy điện thoại của anh có tin nhắn “Xin lỗi anh về tất cả, em biết em đã sai rồi, xin anh hãy xem em như một người bạn bình thường”.
Tôi đã choáng váng với tin nhắn đó và lấy điện thoại điện lại thì cô ta nói bạn em mượn máy nên nhắn nhầm (trước đó tôi không hề biết số điện thoại của cô ta). Ngày hôm sau cô ta đi làm bình thường và gặp tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi mang câu chuyện đó nói cho chị em trong phòng và rồi tối về chồng tôi nói tôi bêu riếu cô ta, chủ ý của tôi là dằn mặt cô ta mà thôi.
Thế rồi xung đột vợ chồng tôi ngày càng nhiều, tôi nhắn tin vào máy chồng tôi “Anh và cô ta có gì không?” thì luôn nhận lại câu trả lời là “Không!”. Anh còn nói “Anh vì gia đình vì vợ con, với lại thiếu gì người đẹp hơn anh còn không yêu huống gì cô ta”, tôi yên tâm với câu nói đó của chồng mình. Nhưng có gì giấu mãi được đâu, sáng anh chở con đi học tôi thấy anh đi lâu nên điện thoại cho anh, anh nói cho xe đi bảo dưỡng và tôi thấy cô ta đến công ty làm bằng xe ôm lúc sau anh cũng đi xe ôm về nhà. Vậy là tôi làm mình làm mẩy tôi gào lên trong phòng riêng của mình. Anh lại gần tôi, ôm tôi và nói anh với cô ấy có gì đâu (vẫn là câu anh thường nói với tôi).
Tôi khóc như mưa, tôi muốn xỉu nhưng vẫn cố gượng, anh đang ôm tôi vào lòng và dỗ tôi thì cô ta xuất hiện trước mặt tôi trong căn phòng của vợ chồng tôi. Cô ta ngồi cạnh tôi và nói “Ngày hôm nay em muốn nói cho rõ mọi chuyện để chị không còn hiểu lầm em”. Tôi nói “Thôi em ra ngoài đi chuyện của vợ chồng chị không liên quan tới em”. Nhưng cô ta nói “Em biết lâu nay chị nghi ngờ em và anh ấy nhưng em xin chị là giữa em và anh ấy chưa có gì cả.”
Tôi hỏi “Thật ra em và chồng tôi yêu nhau lâu chưa?”. Các bạn có biết cô ta trả lời thế nào không? Cô ta nói “Tụi em mới thích nhau thôi, chưa làm gì có lỗi với chị cả. Nếu chị đồng ý em xin được làm vợ hai!”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi choáng váng và gào to lên trong tuyệt vọng. Tôi không đánh cô ta, còn chồng tôi anh ngây người ra vì lời thú nhận của cô ta, (bởi anh chưa thừa nhận với tôi, anh đang cố giấu). Tôi lại hỏi cô ta “Thế em và anh ấy đi khách sạn bao nhiêu lần rồi?”. Cô ta im lặng, (còn tôi lúc đó không hiểu là mình tại sao lại có đủ bản lĩnh bình tĩnh đến như vậy).
Chồng tôi đẩy cô ta ra khỏi phòng và cô ta sang phòng làm việc còn tôi lúc đó như một con thú lao theo và gào lên tại sao cô lại ngủ với chồng tôi, chồng tôi ôm tôi và mọi người trong công ty ngăn tôi ra. Lúc đó tôi gần như quỵ xuống với cái bụng bầu tám tháng của mình. Anh xin tôi rối rít và nói cô ta đi về, cô ta ra về khỏi văn phòng còn tôi được chồng vỗ về an ủi. Tôi khóc như một đứa trẻ và rồi đứa con ở trong bụng tôi cho tôi thêm nghị lực. Tôi điện thoại về quê cho anh chị cả bên chồng, mọi người nói chồng tôi và anh dường như thấy được điều đó là cái sai của mình nên một mực dỗ dành tôi.
Tôi khóc như lả đi và tôi nằm im gần một ngày trời cho đến lúc tới giờ đi đón con gái lớn của tôi, anh không cho tôi đi nhưng tôi cố cười để anh không nghi ngờ gì. Và anh cũng để tôi đi đón con, tôi chạy xe đi đón con mà lòng như xát muối, tôi đau một nỗi đau không thể tả được. Tôi bịt khẩu trang để mọi người không ai thấy tôi đang khóc. Đón con xong tôi không về nhà mà chở con đi chơi, cho con chơi trò chơi. Nhìn con thích thú với ngôi nhà hơi mà tôi rơi nước mắt, tự nhủ lòng không khóc mà sao tôi cứ khóc. Chồng tôi thấy tôi không về anh điện thoại liên tục nhưng tôi không nghe máy. Tôi và con lang thang hết phố này đến đường kia, tôi lơ lửng không nhìn ngó (nói thật với các bạn lúc đó tôi không gặp bất trắc gì chứ nếu có chuyện gì xảy ra có lẽ tôi hối hận cả đời). Tôi vào nhà một người quen và họ thấy tôi khóc họ gặng hỏi và tôi cũng nói sự thật, bạn tôi để tôi bình tâm sau đó gọi điện chồng tôi đón về. Anh chạy như bay vào đón mẹ con tôi, tôi không chịu về nhưng cuối cùng anh cũng đưa tôi về được.
Anh giải thích với tôi là anh và cô ta chưa có gì, anh thử xem tôi ghen thế nào thôi. Cho dù anh có biện minh thế nào tôi cũng như người vô cảm, cả đêm tôi khóc và rồi điện thoại anh lại đổ chuông, tôi cầm máy nghe thì cô ta nói “Chị với bé về chưa?”, chắc cô ta nghĩ chồng tôi nghe. Tôi lên tiếng “Nhà tôi thì tôi về chứ lại để cái loại làm đĩ như cô xen vào à”. Tôi nhục mạ cô ta và tắt máy, chồng tôi không dám nghe máy.
Hơn 30 phút sau tôi thấy cô ta ló mặt trước cổng công ty nhà tôi, chồng tôi phát hoảng lên và nói tôi ở yên bên nhà còn anh qua văn phòng, tôi không chịu và đi theo sang. Tôi chửi cô ta và đuổi cô ta ra khỏi công ty, cô ta trơ tráo nói “Chị thì hơn gì tôi chẳng qua chỉ là người đến trước mà thôi, ngày xưa hỏi vợ thì cần cha mẹ còn giờ thì thông qua vợ cho có thôi chứ thực ra chẳng là cái gì cả”.
Bởi vậy tôi mới nghĩ ngày nay những con người xen vào hạnh phúc của người khác họ quá trơ trẽn, chỉ có những người làm vợ bị phản bội như tôi mới thấy khổ tâm. Tôi lục hồ sơ nhân viên và báo về quê cho bố mẹ cô ta biết, bố mẹ cô ta chết đứng với thông tin đó và họ gọi điện năn nỉ tôi bỏ qua. Tôi tâm sự với bố mẹ cô ta và nói con họ là người được ăn học đàng hoàng tử tế, học đến đại học vậy mà tại sao có những lúc hành động như kẻ vô học vậy. Bố mẹ cô ta im lặng nghe tôi nói và thay mặt con xin lỗi tôi… Chồng tôi không bỏ vợ con, anh nói “Đàn ông nhiều khi bị cám dỗ em hãy bỏ qua, vả lại cô ta cứ chèo kéo anh”… Tôi không biết anh nói thật hay nói dối nhưng với tôi tha thứ một lần cho chồng cũng là lúc tôi cần phải nhìn nhận lại cách tin tưởng tuyệt đối nơi anh. Ở nơi nào đó tôi mong cô ta sẽ đọc được những dòng tâm sự này. Tôi hận cô ta tới tận xương tủy và sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta. Rồi cô ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình khi một ngày nào đó cô ta cũng sẽ làm vợ như tôi.

Sunday 27 September 2015

Đau đớn mất vợ, mất con chỉ vì chiếc camera gắn ở góc nhà

Buổi tối hôm đó tôi cho người giúp việc nghỉ vài ngày và quyết làm rõ trắng đen với vợ. Lúc đầu vợ tôi khăng khăng chối tội, còn nói tôi bịa đặt.
Tôi kết hôn được hơn 3 năm, cuộc hôn nhân mặc dù không có tình yêu chỉ là do cha mẹ hai bên sắp đặt nhưng kể từ ngày sống chung với nhau trên danh nghĩa vợ chồng cả tôi và vợ đều chấp nhận sẽ chung sống êm ấm, cố gắng vun đắp tình cảm. Người ta nói “lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nên vợ chồng tôi nghĩ chỉ cần sống với nhau có tình, có nghĩa thì dần dần cũng nảy sinh tình yêu.
Sau này khi vợ tôi mang thai, rồi sinh ra một đứa con trai kháu khỉnh tình cảm vợ chồng tôi càng thắm đượm. Tôi luôn dồn tâm trí, tình cảm cho gia đình, những mong bao cố gắng, vất vả của bản thân sẽ giúp gia đình hạnh phúc hơn, tình cảm vợ chồng ngày càng sâu đậm hơn. Vậy mà tất cả chỉ là trò lừa dối, bao lâu nay vợ tôi vẫn luôn lừa dối tôi. Thậm chí đứa con trai vô tội mà tôi yêu hơn chính bản thân mình cũng không phải là con trai tôi.
Suốt 3 năm dài đằng đẵng vợ tôi khéo che đậy mối quan hệ ngoài luồng với một người đàn ông khác. Có lẽ nếu không nhờ có chiếc camera tôi cài đặt vào điện thoại để kiểm soát người giúp việc thì cả đời này vợ tôi vẫn tiếp tục nhẫn tâm lừa dối tôi.
Chuyện bắt đầu từ việc tôi đọc trên báo chí thấy có nhiều trường hợp bảo mẫu, ô sin hành hạ trẻ nhỏ nên lo sợ ô sin trong nhà không chăm sóc tốt cho bé Tũn (tên thường gọi ở nhà của con trai tôi), nên tôi đã lén cài đặt thiết bị camera vào điện thoại để dễ kiểm soát. Vì muốn vợ được thảnh thơi, và có thể đi làm sau khi sinh nên tôi mới quyết định thuê người giúp việc. Chứ nếu như trước đây thì vợ chồng tôi không có ý định thuê ai cả.
Những ngày đầu tôi thường xuyên kiểm tra camera qua điện thoại nhưng không thấy có dấu hiệu gì bắt thường nên bẵng một thời gian sau tôi lơ đãng không còn check xem nữa. Không ngờ vào một ngày cơ quan tôi mất điện, cả cơ quan ai nấy đều rảnh rỗi rủ nhau đi cà phê. Nhưng vì cảm thấy hơi mệt nên tôi không đi, cố thủ ở lại cơ quan nghỉ ngơi. Đang mơ màng được một lúc trên ghế thì tỉnh, rồi chẳng hiểu sao tôi lại mò vào thiết bị camera. Trời đất như sụp đổ ngay trước mặt tôi, hình ảnh vợ tôi dắt trai lạ về nhà, họ ôm hôn nhau, quấn chặt lấy nhau… cho đến khi cả hai dắt nhau vào phòng ngủ của vợ chồng tôi thì camera mới tắt bởi tôi không đặt camera trong phòng ngủ. Nhưng cho dù không có camera thì ai ở trong trường hợp của tôi cũng có thể dễ dàng biết được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi đau đớn, tủi nhục vì bị vợ cắm sừng nên dù đôi bàn tay đang run nhưng tôi vẫn cố lướt điện thoại để xem lại hình ảnh camera những ngày trước. Thật đau đớn vì đây không phải là lần đầu vợ tôi dắt trai về nhà ân ái, camera ghi lại hàng loạt hình ảnh họ ôm hôn nhau thắm thiết. Những lúc như vậy không hề thấy bóng dáng cô giúp việc đâu. Tôi đoán chắc trước khi ó ý định đưa nhân tình về nhà vợ tôi đã sai cô giúp việc đi ra ngoài. Vợ tôi đã nghĩ rất chu toàn nhưng điều cô ấy không thể ngờ đến là những chiếc camera tôi lắp đặt ở nhà.
Ngay lúc đó tôi như người điên phóng xe về nhà, nhưng khi vừa về đến nhà thì mọi sự đã qua. Người đàn ông kia đã nhanh chóng rời khỏi nhà tôi, cả vợ tôi cũng không thấy đâu, chỉ còn cô giúp việc và con trai tôi. Sau đó tôi gặng hỏi cô giúp việc về mọi việc xảy ra những ngày qua. Cô giúp việc kể lại rất nhanh “Ngày nào tôi cũng thấy cô Liên về qua nhà lúc giữa trưa, xong rồi cô lại sai tôi bế bé Tũn sang nhà hàng xóm. Cô Liên nói cô ấy mệt cần nghỉ ngơi, sợ bé Tũn thấy mẹ quấy khóc làm phiền. Cô dặn khi nào cô gọi thì mới được bế bé về…”.
Vậy là đã rõ mười mươi việc vợ tôi ngoại tình. Buổi tối hôm đó tôi cho người giúp việc nghỉ vài ngày và quyết làm rõ trắng đen với vợ. Lúc đầu vợ tôi khăng khăng chối tội, còn nói tôi bịa đặt. Sau đó tôi chỉ lên chiếc camera được lắp trên góc trần nhà và đưa chiếc điện thoại cho vợ xem. Vợ tôi đứng yên bất động không hề phản ứng hay chối cãi nữa. Thậm chí khóc lóc hay van nài tôi tha thứ cũng không có. Cô ấy vẫn thừa nhận người đàn ông kia là người yêu cũ của cô, vì cha mẹ cấm cản nên họ mới chia tay. Kể từ sau khi lấy tôi cô ấy vẫn qua lại với người đàn ông này.
Sau khi tôi nói sẽ ly hôn vợ tôi không hề nao núng hay tỏ ra ăn năn hối hận. Vợ tôi nói đồng ý ly hôn, còn tài sản thì tùy tòa án phân xử, hoặc tôi cho cô ấy cái gì thì cô ấy nhận cái đó còn lại cô ấy không đòi hỏi bất cứ thứ gì của tôi. Nhưng riêng đứa con cô ấy nhất quyết đòi nuôi. Mặc cho tôi phản đối cô ấy vẫn một mực nói cont rai ở với mẹ sẽ tốt hơn, sẽ được quan tâm chăm sóc hơn… cho đến khi cuộc cãi vã trở nên đỉnh điểm nhất thì cô ấy tuyên bố rằng “Đó là con trai tôi, con của tôi với người đàn ông kia… chứ không phải của anh. Vì thế anh không có quyền nuôi con. Nếu anh không tin có thể mang con đi xét nghiệm…”.
Tôi như chết đắng vì lời nói của vợ. Tôi hi vọng đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận. Bé Tũn chắc chắn là con trai tôi, tôi đã vất vả nuôi nấng con, đã dành hết tình cảm, tình yêu thương của người cha cho nó. Giờ đây làm sao tôi có thể chấp nhận từ bỏ con trai. Tôi không thể mất vợ mất luôn cả con. Cuộc sống của tôi trở nên bế tắc quá. Tôi nên làm gì lúc này, ngày mai vợ chồng tôi sẽ đưa bé Tũn đi xét nghiệm AND, nếu sự thật đúng như vợ tôi nói thì tôi chỉ còn lại đôi bàn tay trắng, không vợ không con.

Saturday 26 September 2015

Chết lặng khi nhìn thấy bộ quần áo của chồng lại được phơi ở nhà cô bạn thân

Thấy quần áo trong máy giặt của nó chưa phơi, tôi nhanh nhảu cầm lên ra ban công phơi giùm. Khi nhấc gần hết chỗ quần áo của nó lên phơi, bỗng nhiên tôi thấy bộ quần đàn ông trong đấy.
Cuối tuần ở nhà chơi mãi cũng chán, chồng lại về quê ăn cưới nên không có ai đi chơi cùng. Tự nhiên tôi chợt nhớ ra con Lê – bạn thân tôi. Thế là hai mẹ con tôi thu dọn đồ đạc sang nhà cô Lê chơi tối về. Vì Lê rất thích trẻ con nên bé Lim nhà tôi sang là nó cưng chiều như con ruột mình ấy.
Thấy tôi sang mà không báo trước Lê có vẻ trách móc, vì mẹ con tôi đến bất ngờ nó chưa kịp chuẩn bị đồ ăn. Con bé ấy tính tình hiền dịu, chu đáo lại được cái giỏi giang, xinh đẹp thế mà năm nay 28 rồi vẫn chưa chịu lấy chồng, số các anh chàng xin chết dưới chân nó có phải ít đâu chứ. Tôi suốt ngày mắng nó “chảnh vừa thôi không mai kia ế lại khổ đấy”.
Khi treo bộ quần áo đàn ông ấy lên tôi vô cùng ngạc nhiên vì đây là bộ quần áo của chồng tôi cơ mà. Rõ ràng cái áo này hôm nọ tôi và anh cùng đi mua, vẫn còn vết ố do con dây bẩn vào đây. Linh tính mách bảo giữa Lê và chồng tôi có chuyện gì xảy ra. Tại sao quần áo anh lại ở nhà Lê, còn cả quần trong nữa. Anh qua đêm với Lê bao giờ mà vứt lại bộ quần áo ở đây. Lẽ nào hai người đó gian díu với nhau sau lưng tôi ư? Không phải, một người là chồng, một người là bạn thân thiết như chị em của tôi sao lại có chuyện này. Chắc có sự nhầm lẫn gì ở đây. Tôi tự trấn an mình thế.
Một lát sau Lê đi chợ về, tôi sốt ruột không chờ được, giơ bộ quần áo của chồng mà nói luôn.
- Thế này là sao? Đừng bảo chồng tao với mày….
- Tao….biết làm như vậy là tao có lỗi với mày, nhưng từ cái ngày sinh viên ấy tao đã yêu anh Hưng rồi (chồng tôi). Chẳng qua ngày đấy anh ấy yêu mày quá nên tao cũng không dám ngỏ lời nữa. Đây cũng là lý do trả lời cho câu hỏi của mày “vì sao tao không chịu lấy chồng, yêu ai”. Tao không thể yêu ai ngoài anh Hưng được được, xin lỗi mày.
- Tại sao chứ? Mày là bạn thân của tao mà, sao mày lỡ….
- Có lẽ là do lòng ích kỷ, tao ghen tỵ khi thấy mày hạnh phúc bên anh ấy. Nhiều khi tao chỉ ước mình được như mày thôi. Phải khó khăn lắm anh Hưng mới rung động với tao, nên….
- Nên mày đã lên giường với anh ấy ư? Mày không nghĩ đến tao à. Bạn bè mà mày lỡ làm thế sao? Vậy mà từ trước đến nay tao vẫn luôn coi mày như chị em ruột thịt.
- Tao với mày có thể chia sẻ tất cả những gì mình có cho nhau, sao không thể chia sẻ tình cảm, chồng cho nhau được chứ? Tao yêu và cần anh ấy lắm mày hiểu không? Hãy thông cảm và cho tao cơ hội được gần anh ấy.
Uất ức quá, tôi tát Lê một cái đau điếng rồi bế con về nhà. Dù có nghĩ như thế nào nữa tôi cũng không thể ngờ Lê lại làm thế với tôi. Tại sao có bao nhiêu người đàn ông chưa vợ, tài giỏi sao cô ấy không yêu lại đâm đầu vào người có gia đình như chồng tôi chứ.
Thực sự bây giờ tôi không biết phải làm như thế nào. Giữa hai người tôi không muốn mất và chọn riêng ai cả. Họ đều là người thân thiết của tôi, nhưng họ lại nhẫn tâm đâm sau lưng tôi như vậy. Chưa bao giờ tôi thấy mình hụt hẫng, thất vọng như thế này. Có phải tôi đã quá dại khờ khi để họ thân thiết với nhau mà không mảy may nghi ngờ gì.

Đừng anh, em còn phải lấy chồng

Bạn trai cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên người Hồng, Hồng chợt khựng lại chua chát nghĩ về hiện tại. Hồng như tỉnh táo hẳn lên nắm lấy tay bạn trai ngăn cản không cho cởi chiếc cúc áo thứ 2.
Yêu nhau 3 năm và sắp làm đám cưới, vậy mà một ngày như mấy hôm vừa rồi trái tim Hồng, 26 tuổi vẫn tan nát. Bởi bạn trai cô vừa nói sẽ không thể tiếp tục bên Hồng nữa. Anh nói rằng, gia đình bắt anh phải đi lấy vợ. Buồn một nỗi, người mà gia đình anh bắt lấy không phải là Hồng.
Hồng đau khổ tột cùng nhưng cũng đành phải chấp nhận. 3 năm yêu nhau, thời gian không phải là quá ngắn nhưng cũng không phải là quá dài. Song chừng ấy thời gian gắn bó bên nhau với bao nhiêu kỷ niệm, Hồng làm sao có thể nói quên là quên luôn, buông là buông luôn trong ngày một ngày hai được.
Bởi thế, những ngày vừa rồi, Hồng chẳng khác nào một con điên thất tình. Cô suy sụp tinh thần đến mức, không thể đi làm được, chỉ ở nhà nằm khóc và chẳng thiết đến ăn uống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hồng cũng thấy thương và thông cảm cho bạn trai của Hồng. Bởi vì, 3 năm yêu nhau nhưng số lần bạn trai dám đưa Hồng về nhà ra mắt bố mẹ anh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bố mẹ anh chê Hồng là cô gái quê, ở quá xa nhà anh. Hơn nữa, họ chê cô xấu, công việc làm kế toán ở công ty nhỏ lương thấp. Nói chung họ chê cô không xứng với con trai đẹp trai và công việc ổn định của họ. Vì thế, mỗi khi Hồng đến nhà chơi, bố mẹ anh chẳng tiếc lời nói những lời xua đuổi, miệt thị Hồng.
Nhiều lần không thể chịu nổi những lời xúc phạm, Hồng cũng nói lời chia tay bạn trai. Nhưng anh lại níu kéo cô, cho là cô hèn nhát. Mới có chút sóng gió khi yêu đã không kiên định vượt qua. Thấy bạn trai dứt khoát và yêu Hồng như vậy, Hồng lại nhủ phải cố gắng và cố gắng. Nhưng rồi một ngày, chính anh lại nói ra lời chia tay đau điếng đầy bất ngờ khiến lòng Hồng chết lặng và gục ngã. Anh bảo, anh không thể chịu nổi những áp lực cấm cản từ phía gia đình nữa. Anh nói, anh muốn chấm dứt sớm để Hồng đi tìm người đàn ông khác cho đỡ phí mất tuổi thanh xuân. Anh cũng bảo Hồng, anh chia tay thế để tốt nhất cho Hồng và cho cả anh. Vì nếu có cố tình cưới nhau, khi Hồng về làm dâu nhà anh sẽ khổ. Hồng sẽ bị bố mẹ anh không ưa mà dẫn đến soi mói và mâu thuẫn. Khi ấy, Hồng sẽ càng chán nản và mệt mỏi hơn mà vẫn rời xa anh. Hồng chấp nhận và hiểu hết những gì bạn trai nói. Nhưng sao Hồng cứ đau lòng như thế này. Hồng cũng không đành lòng khi để người cô yêu thương lấy người đàn bà khác làm vợ. Nhưng Hồng phải biết làm sao?
***
Gần 1 tuần Hồng nằm nhà khóc cũng là gần 1 tuần Hồng cố gắng không gặp bạn trai. Bạn trai Hồng cũng vậy. Cả hai người đều im lặng không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn hỏi thăm nào. Cho đến ngày thứ 5, bao nhớ nhung bạn trai khiến Hồng không thể chịu đựng được. Hồng lại nhấc máy lên gọi cho số điện thoại quen thuộc. Bạn trai Hồng gần 30 phút sau cuộc gọi lại có mặt trước phòng trọ của Hồng.
Nhớ nhau, thương nhau, 2 người lại ôm chầm lấy nhau mà khóc. Suốt 3 năm bên nhau, Hồng đã giữ gìn bản thân và chưa từng muốn đi quá giới hạn. Nhưng sao lúc này, Hồng muốn buông xuôi và muốn dâng hiến hết mình cho người cô chẳng thể bao giờ lấy làm chồng rồi muốn ra sao thì ra. Khi bạn trai lần cởi chiếc cúc áo đầu tiên trên người Hồng trong đam mê vội vàng, Hồng chợt khựng lại chua chát nghĩ về hiện tại. Hồng như tỉnh táo hẳn lên và nhất quyết nắm lấy tay bạn trai ngăn cản không cho anh cởi tiếp chiếc cúc áo thứ 2. Cô run rẩy nói: “Đừng anh, em còn phải lấy chồng nên không thể để anh cởi cúc áo”…

Thursday 24 September 2015

Chồng tạm!

“Chúng ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm với con. Bất cứ lúc nào anh muốn, anh đều có thể ra đi”.
Lê Trang ngồi trong quá cà phê với tiếng nhạc xập xình. Trông cô lúc này hệt như một con mèo ướt sũng nước, nhăn nhó, thảm thương. Thậm chí lời nói phát ra từ cô cũng thật sầu não. Có nằm mơ Lê Trang cũng chẳng thể hình dung một ngày nào đó mình lại đáng thương tới mức này. Cô bực bội đến phát điên, cay cú đến rồ dại cả người.
- “Trời ạ, thật không thể tin được mình lại rơi vào cái mớ bòng bong với hắn ta. Thật tồi tệ”.
Lê Trang ra hiệu cho cậu bé nhân viên phục vụ bàn:
- “Chị Trang, chị uống gì?”
- “Ờ, cho chị như mọi hôm… à… không, không cho chị… ly nước cam ép”
Cậu bé nhân viên đứng ngây người. Chắc chắn cái món đồ mà cô vừa gọi nằm xa tưởng tượng của cậu ta. Mấy vài chục giây, cậu bé lại hớn hở:
- “Thế còn chị uống gì ạ?”
- “Ơ hay, vừa gọi rồi đấy thôi?”
- “Nước cam á? Tại… tại… em tưởng chị gọi cho cô bạn nào đến sau, mọi khi chị có bao giờ uống nước cam đâu”
- “Hay nhỉ, cái quán này có định bán hàng không, hay dẹp tiệm, thế bây giờ tôi không được phép uống nước cam nữa hả?”
- “Không, không ạ. Em đi lấy đồ ngay đây ạ”.
Cậu bé đi rồi, Lê Trang thấy mình cũng hơi quá. Nhìn cái dáng vẻ lập cập của cậu ta Trang vừa thương vừa giận. Trang là khách "ruột" ở đây, cậu bé cũng là người mà cô rất quý vì nó hiền lành, đáng yêu. Hôm nay cô nổi giận không phải vì nó mà vì trong lòng cô đang đầy những tức tối, khó chịu. Cô cáu với chính mình, cáu với sự dại dột của mình để giờ đây phải đau đầu như thế này.
Thường thì Lê Trang đến quán này để uống rượu hoặc chí ít cũng phải là cà phê đen. Mọi người thường thích phong cách phóng khoáng, có phần bất cần của cô. Thực ra Lê Trang đẹp và dễ thương, nhưng cuộc tình đầu tiên đã hằn lên trái tim cô quá nhiều vết sẹo, để rồi cô sống hằn học như vậy, hận tình, chán ghét đàn ông.
Ấy thế mà cuộc sống thật lắm chuyện nhiêu khê. Ở cơ quan nơi Lê Trang làm việc có một gã khờ cứ theo đuổi cô, bất chấp bị cô hắt hủi. Anh ta hơn cô 5 tuổi, hiền lành, thậm chí có khi còn đù đờ. Mọi người vẫn gọi anh ta là Đức “đờ”.
Chẳng hiểu anh ta thích Trang ở điểm gì mà cứ theo đuổi cô. Tất nhiên, anh ta cũng không khờ đến độ loan báo điều này cho tất cả mọi người nhưng sự đeo bám của anh ta khiến Trang mệt mỏi. Cô không còn tin vào đàn ông, chẳng có gì đảm bảo anh ta không làm khổ cô thêm một lần nữa, mà càng đàn ông khù khờ càng trở nên đáng hận hơn khi anh ta phản bội.
Hơn 1 năm trời Đức theo đổi Lê Trang mặc dù thứ mà cô đáp lại là những cái nhìn ráo hoảnh, sự khinh khỉnh và đôi khi là cả vài câu nói không đầu, không cuối. Nhưng anh chàng ta vẫn không bỏ cuộc, lúc nào cũng như thể thái độ thế nào là việc của Trang, còn yêu là việc của anh ta.
Đám bạn thân của Lê Trang cứ nói cô đánh liều mà cưới hắn đi, một gã khờ như hắn lấy về cũng dễ sai bảo nhưng Lê Trang gàn toẹt đi. Vớ vẩn thật, cưới xin gì. Cô không thể cưới mà không yêu, mà giờ đến yêu cô cũng không thể. Thà cự tuyệt còn hơn gieo cho anh ta thứ hi vọng đầy hủy hoại.
Nhưng cuối cùng, cái điều chằng thể ngờ lại xảy ra. Cuộc liên hoan tổng kết quý đã khiến Lê Trang và Đức say mèm. Họ làm cái điều mà ai cũng hiểu ở một đôi nam nữ. Thật tồi tệ là sau đó Trang có bầu. Cô sốc khi biết đó là sự thật.
Lê Trang không bao giờ bỏ đứa bé. Ở đời này cô ghét nhất là loại người vô trách nhiệm, trong chuyện này, đứa trẻ hoàn toàn không có lỗi gì và cô sẽ gánh chịu tất cả. Cô chỉ hận cô đã làm mẹ đơn thân trong một tình thế mà cô không chủ động.
Lê Trang giấu kín chuyện không nói cho ai biết, kể cả Đức. Cô không cần ai phải “chịu hậu quả chung” với mình. Đứa trẻ là con cô, vậy thôi là quá đủ rồi. Nhưng khi cái bụng ngày một lùm xùm, lớn dần lên, những người xung quanh bắt đầu bàn tán. Nhưng Lê Trang tỉnh bơ. Cô cũng quen rồi với những lời đàm tiếu, phỏng đoán đó. Từ ngày có con, cô thấy mình mạnh mẽ và rắn rỏi hơn nhiều. Cái bản tính ngang tàng của cô càng lúc càng được phát huy tác dụng:
- “Em… đứa bé là con anh đúng không?”
Đức kéo tay Lê Trang ra một chỗ vắng người và gặng hỏi.
- “Anh điên à? Con nào? Mà ai nói con anh?”
- “Em đừng giấu anh nữa. Đích thị là con anh rồi. Tại sao em lại không cho anh nhận con chứ?”
- “Anh nhầm rồi. Nó là con tôi. Anh nghĩ tôi chỉ ngủ với anh thôi chắc? Nó là con ai tôi cũng không biết nữa kìa”- Lê Trang không muốn trở thành thứ đàn bà phạt vạ người đàn ông yêu cô si mê. Cô tự thấy mình có thể sống tốt và nuôi con.
- “Em không biết là con ai thì hãy mặc định là con anh đi. Anh muốn được làm cha của con, là chồng của em”
- “Tôi không muốn nghe những lời ảo não như tiểu thuyết thế. Tôi có thể tự mình nuôi con. Tôi đã không còn tin tưởng vào tình yêu và đàn ông các anh rồi”.
Lê Trang quay bước đi, bỏ mặc mình Đức bơ vơ phía sau. Nhưng anh không cam lòng:
- “Em có thể sống tốt một mình nhưng con thì cần có cha. Em cứ cưới đi, không yêu anh cũng được. Chỉ cần con có một gia đình, rồi em muốn ly hôn cũng được”.
- “Tôi không muốn mang nợ anh”.
- “Vậy em muốn cả anh và em mang nợ con ư?”
Lần này thì Lê Trang im lặng. Đàn bà cứ mỗi khi nhắc đến con là lại không thể cầm lòng được. Cô quay đi với lời nói:
- “Tôi cần thời gian”.
Hơn 1 tháng sau họ cưới. Trong ngày cưới, Lê Trang cười buồn. Cô vẫn khăng khăng nói với Đức rằng: “Chúng ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm với con. Bất cứ lúc nào anh muốn, anh đều có thể ra đi”. Đức nắm lấy tay Trang, anh chỉ khẽ gật đầu! 3 năm sau, nhìn con gái nô đùa ngoài sân, Lê Trang thấy lòng trào lên một nỗi niềm xúc động. Bao năm qua cô vẫn chưa từng một lần nói yêu anh mặc dù ngay cái đêm tân hôn, cô đã nhận ra đó là người đàn ông mà cô có thể nương tựa cả đời. Anh nâng niu cơ thể cô, nhẹ nhàng đến mức chỉ sợ cô vỡ tan ra như thủy tinh.
Cô sinh con, chưa một lần nào anh lăn tăn về đứa bé. Anh chưa bao giờ từng hoài nghi, rốt cục nó có phải con anh thật không. Với anh, con bé và vợ như tất cả những gì mà anh có. Anh vẫn khù khờ và chân thật như vậy.
Đã nhiều lần cô muốn nói một lời yêu nhưng lại không thể. Cô sợ anh nghĩ cô đang ban ơn cho thứ tình yêu ngờ nghệch của anh bao năm qua. Nhưng thực tế không phải vậy, giờ, cô mới là người sợ mất anh. Cô bước vào phòng và giật mình khi nhìn thấy chồng sắp quần áo vào chiếc vali lớn. Cô lao tới nói bằng cái giọng sắp khóc:
- “Anh… anh định đi đâu? Anh định bỏ mẹ con em thật ư?”
- “Anh nghĩ, đến lúc phải đi rồi. Anh muốn đi thật xa…”
- “Nhưng… em và con cần anh”.
- “Anh biết… nhưng anh cần một người yêu mình”.
- “Em… em thật lòng yêu anh”.
Đức ôm lấy Lê Trang vào lòng. Anh ghì chặt lấy vợ và hôn:
- “Cô bé ngốc. Anh chỉ muốn cả nhà mình đi du lịch thôi mà. Từ ngày mang bầu, sinh bé vợ chồng mình chưa đi tới đâu. Anh muốn mình đi trăng mật 3 người”.
Lần đầu tiên người đàn bà cứng cỏi như Lê Trang bật khóc trong vòng tay anh. Lần đầu tiên cô nói yêu anh mà cảm thấy như không đủ để thể hiện những gì cô có trong tim.

Tình Đến Muộn

Hôm nay, ai đó có thể nói anh là một người chồng không tốt nhưng anh lại tự nhận với lòng mình rằng, anh là một người chồng yêu vợ!
Anh ngồi nhấm ngụm cà phê giữa một chiều mùa thu se se lạnh. Lâu lắm rồi anh mới có một ngày thảnh thơi như hôm nay. Thực ra cuộc sống không quá bận nhưng anh tự tạo cho mình thói quen đó. Bởi vì anh đam mê công việc, vì anh muốn mình bị cuốn đi, anh không muốn mình dừng lại. Cũng chẳng biết lí do là gì, nhưng quả tình, công việc đang là thứ làm anh quên đi tất cả.
Cho tới buổi chiều hôm nay, mệt ngày anh mệt nhoài về tinh thần và muốn buông bỏ mọi thứ. Anh ngồi trong quán cà phê mà phải gần 10 năm rồi anh mới quay trở lại. Kí ức của một thời trai trẻ ùa về, đau đớn, dữ dội…
Gần 5 năm đại học, anh ôm ấp một mối tình đơn phương với Hà Thương. Cuộc tình đó là tất cả những gì đáng nhớ nhất trong thời sinh viên của anh. Thường là thế, có nhiều cái để người ta nhớ nhưng người sẽ nhớ nhất về cái khiến người ta đau. Và Hà Thương là một nỗi đau anh không bao giờ quên được.
Hà Thương thuộc về một người đàn ông khác. So với anh ta, anh cách một khoảng chẳng bao giờ với tới được. Vậy là anh ôm mối tình câm lặng ấy một mình. Cho tới ngày, ở một góc sân trường, anh thấy Hà Thương bưng mặt khóc. Anh lại gần cô, vỗ nhẹ lên bờ vai. Hà Thương tựa vào anh và nấc lên tức tưởi.
Anh hiểu cô đang phải trải qua cảm xúc gì. Anh đau khi thấy người con gái mình yêu bị tổn thương. Hôm ấy, anh đã mạnh dạn nói lên tình yêu của mình. Nhưng rốt cục, điều mà anh nhận về chỉ là cái lắc đầu:
“Xin lỗi, nhưng mình sẽ không rời xa anh ấy. Dẫu rằng bên anh ấy mình phải đối diện với nhiều chuyện khó khăn. Mình thật lòng xin lỗi…” Câu nói đó đã chính thức khép lại đời sinh viên của anh trong một nỗi buồn ám ảnh. Anh lao vào học, chẳng phải để chứng minh bản thân, cũng chẳng phải để có cơ hội tìm cho mình một việc tốt hơn khi ra trường… Anh làm thế để không có thời gian mà nhớ một người nào đó…
Rồi Hà Thương lấy chồng, tất nhiên đó là người mà cô yêu. Anh không biết chuyện đó vì từ sau khi ra trường, anh hoàn toàn bặt tin tức với cô. Anh có thể tìm hiểu nhưng anh không muốn. Không phải vì anh hận mà vì anh muốn để cô bình yên với khoảng trời của mình. Nếu nhìn thấy Hà Thương đau khổ, anh sợ rằng anh sẽ không thể đứng yên. Mà nếu anh hành động, chắc cô cũng chẳng vui gì. Vậy là anh cắt mọi liên lạc, coi như cô chỉ nằm lại trong một phần kí ức mà thôi.
Hơn 5 năm sau đó anh lấy vợ. Cô ấy hiền, xinh xắn mà quan trọng là yêu anh. Thế là đủ. Anh chưa bao giờ hỏi tình cảm mình dành cho vợ là gì. Anh thấy mình tốt với vợ. Anh không bao giờ quên tặng hoa vào những ngày đặc biệt. Anh không bao giờ quên ngày kỉ niệm và cũng chẳng bao giờ phàn nàn hay than trách… Nhưng bảo anh là một người chồng yêu vợ, anh tuyệt nhiên không dám nhận. Vì ai đó có thể đánh đồng điều tốt mà anh làm cho vợ là tình yêu, còn anh thì tự hiểu, đấy là chuyện dối lòng.
Thực ra anh nghĩ, nếu cứ như vậy, chưa biết chừng 5 năm, 10 năm hoặc lâu hơn thế nữa anh sẽ yêu vợ, một tình yêu đích thực ấy. Nhưng thật trớ trêu, anh đã gặp lại Hà Thương. Cô làm cùng một tòa nhà với anh. Lần gặp lại đầy tình cờ ấy đã khiến tim anh nhói đau. Kí ức về một thời yêu mê mải lại ùa về. Bằng cách nào anh cũng không ngăn được.
Anh lại lén nhìn cô sau mỗi giờ tan làm. Hà Thương giờ là một người đàn bà đơn côi. Cuộc hôn nhân của cô tan vỡ sau khi cưới vài năm. Anh không biết nó bắt đầu khi nào và kết thúc ra sao nhưng nhìn sự tiều tụy của Hà Thương anh cảm nhận được cô đã phải trải qua những cơn ác mộng như thế nào.
Và rồi, anh hẹn gặp Hà Thương. Anh không hiểu điều gì đã khiến anh làm thế. Cuộc gặp đó cô nhìn anh mỉm cười. Họ nói với nhau bằng những câu xã giao… Anh không biết phải nói thế nào bởi vì anh chẳng có tư cách gì để hỏi sâu thêm nữa. Cô ấy hỏi anh về gia đình. Anh nói đã lấy vợ. Đột nhiên nhắc đến vợ, anh lại tự thấy mình như mất hết mọi thứ quyền để được gần Hà Thương hơn chút nữa. Anh buồn rầu khi nhận ra sự thật, anh là chồng của một người phụ nữ khác.
Kể từ ngày gặp lại, lúc nào anh cũng muốn mình là gã khờ năm xưa để được chờ đợi, che chở và yêu thương người con gái yếu đuối và mong manh đó. Anh biết Hà Thương không phải là cô gái tuổi đôi mươi thủa nào và anh cũng chẳng còn là chàng trai si tình chờ đợi nữa. Vậy mà đã hơn một lần anh nghĩ đến việc sẽ giũ bỏ để đi theo một mách bảo nào đó từ trái tim mình.
Chiều nay, giữa một ngày thu se se lạnh, anh thấy lòng nặng trĩu. Ngồi trong quán cà phê nghe một bản nhạc quen thuộc buồn da diết, anh mở điện thoại nhắn một dòng tin cho Hà Thương:
- “Hãy cho mình cơ hội được là bờ vai cho Thương dựa vào mỗi khi Thương buồn nhé”.
Anh run rẩy chờ đợi một dòng hồi đáp. Nhanh thôi, chỉ vài phút sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhưng đó là tin nhắn của vợ anh:
- “Anh về muộn phải không? Em đợi cơm anh nhé!”.
Từ tận đáy lòng anh trào lên một nỗi xót xa… Anh buông ly cà phê xuống, nhìn những mưa bắt đầu nặng hạt dần. Có những chuyện chưa bao giờ bắt đầu nên sẽ chẳng bao giờ có kết thúc, giống như chuyện tình của anh và Hà Thương. Vậy mà anh lại đang muốn kết thúc một tình yêu đã bắt đầu quá lâu rồi của vợ… Anh bật cười khi thấy mình thật ngốc.
Anh rời khỏi quán khi mưa lớn dần. Anh ghé vào hàng hoa gần đó lựa một bó hồng. Hôm nay, ai đó có thể nói anh là một người chồng không tốt nhưng anh lại tự nhận với lòng mình rằng, anh là một người chồng yêu vợ!

Tuesday 22 September 2015

Câu chuyện ý nghĩa về “thằng đàn bà” hạnh phúc

Anh lật từng trang sách học nấu ăn, cẩn thận xem từng con chữ, hết nâng lên mớ rau, miếng thịt lại đặt xuống con cá, con tôm. Hình ảnh một người đàn ông đeo tạp dề loay hoay trong bếp để nấu cho vợ những món ăn thật ngon khi cô ấy đi làm về muộn chắc sẽ làm cô ấy cảm động lắm. Và anh sẽ rất vui khi được yêu thương, quan tâm cô từ những việc nhỏ nhặt nhất dù cho công việc ở công ty đang xếp đống chờ anh. Anh vừa say sưa nấu ăn vừa nghêu ngao hát đi hát lại một bài hát mặc giọng anh dở tệ.
Thỉnh thoảng, anh có thú vui là lướt qua mấy trang web của phụ nữ, tìm hiểu các công thức nấu nướng, các cách chăm sóc sắc đẹp, các mẹo vặt trong gia đình để chia sẻ với vợ. Với đàn ông, việc tạo dựng một sự nghiệp vững chắc để vợ con dựa vào là một chuyện nhưng những cử chỉ quan tâm vợ từ những điều bình thường, gần gũi trong cuộc sống hằng ngày cũng là một cách để họ nắm giữ được trái tim của người phụ nữ và tự sưởi ấm gia đình nhỏ của mình.
Có người từng nói, phụ nữ sinh ra là để được yêu thương. Anh luôn tin vào điều đó, bằng cách này hay cách khác, họ không chỉ cần anh gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông mà anh còn phải làm tốt vai trò của một người bạn đời. Anh sẽ là một sự chọn lựa đầy hãnh diện cho vợ anh. Ít ra, anh luôn hi vọng như vậy.
Vợ sinh, anh xin nghỉ phép để tiện chăm sóc. Mặc dù bà ngoại, bà nội luôn ở trong bệnh viện với hai mẹ con nhưng niềm vui được làm bố khiến anh chỉ muốn ở cạnh đứa con gái bé bỏng của mình.
Cứ sáng ra, anh đi chợ, tay xách nách mang một mớ đồ ăn tươi ngon về nấu. Đôi lúc đi qua một cửa hàng bán quần áo cho trẻ con, thấy chiếc đầm hay đôi giày xinh xắn, anh phải ghé vào mua cho bằng được mặc dù những thứ đó hai ba năm sau cô công chúa nhỏ của anh mới mặc vừa. Lúc con ngủ, anh nhẹ nhàng gấp lại đống quần áo, tã lót rồi thỉnh thoảng nhìn trộm con và tủm tỉm cười.
Cuộc sống của anh cứ êm đềm trôi qua trong niềm hạnh phúc của một người đàn ông biết san sẻ công việc gia đình như thế cho đến một ngày anh vô tình nghe một đồng nghiệp mỉa mai rằng anh là một “thằng đàn bà”. Một “thằng đàn bà” quanh quẩn với chuyện bếp núc, giặt giũ và… cho con bú.
Ban đầu anh cũng thấy bình thường nhưng cứ mỗi khi cả phòng có tiệc tùng, họ lại lờ anh đi, bảo anh còn vợ trẻ con thơ đang đợi ở nhà, anh nên về nhà nấu cơm cho vợ thì hơn. Những lúc như thế, tự ái đàn ông nổi lên, anh lại tìm đến bia rượu. Chẳng lẽ, một kẻ như anh lại bị đám nhân viên coi thường? Anh là một thằng đàn bà ư? Một thằng bám váy vợ, núp bếp ư? Không, anh là một thằng đàn ông, một thằng đàn ông đúng nghĩa.
Đã hai tháng nay, anh ít ăn cơm nhà, ít nựng con và ít gặp vợ. Sau giờ làm, anh thường tranh thủ tụ tập bạn bè, vui chơi, nhậu nhẹt, tự do như hồi còn trai trẻ. Để rồi sáng hôm sau thức dậy, con đã ngủ yên sau một đêm quấy khóc khi mà cha nó đang ngáy o o vì say xỉn; vợ đã tranh thủ tạt qua chợ mua chút đồ ăn để kịp về đi làm; đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn; áo sơ mi và cà vạt được ủi phẳng phiu. Anh vừa rửa mặt, vừa nhủ thầm: “Té ra, không có anh, việc nhà vẫn ổn, việc của vợ cứ để cô ấy lo”. Và anh yên chí rằng mình vẫn là một thằng đàn ông đúng nghĩa.
Sáng mai anh phải có mặt ở Nha Trang để tham gia một buổi tập huấn của công ty nên chiều nay anh đành lỡ hẹn đi bar với mấy anh bạn. Gần đến cổng, anh đã nghe tiếng khóc oe oe của con gái. Trong bếp, vợ anh một tay bế con, tay kia đang đảo đảo nồi cháo dinh dưỡng trên bếp, miệng thì không ngừng dỗ dành con, chiếc tạp dề cột vội chưa kịp thắt nút đang rủ xuống ngang ngực.
Trên bàn ăn, một bó rau mới nhặt được vài cọng đang nằm chỏng chơ, mấy con cá rô đang nhảy cà tưng trong cái chậu, quần áo của con vương vãi, cái nằm trên móc, cái nằm trên sàn. Anh đứng lặng nhìn con khóc, nhìn vợ cuống quýt với nồi cháo. Vậy ra, sau những thứ bình yên anh thấy mỗi buổi sáng thức dậy là đôi vai gầy, đôi mắt càng ngày càng thâm quầng của vợ vì thức đêm chăm con và chăm người xỉn, là những giấc ngủ lả đi vì mệt của con,… nhưng anh chẳng thấy vợ ca thán một lời. Mà anh có thời gian gặp vợ đâu mà nghe cô ca thán. Thế mà anh cứ ngỡ anh là một thằng đàn ông cơ đấy.
Vừa xuống sân bay, anh vội vàng bắt taxi qua chợ, chọn một con gà thật béo, lựa một bó rau thật tươi, yên chí với đống quà cho vợ con trên tay rồi nhanh chóng về nhà. Chiều nay, công chúa của anh sẽ mặc một bộ váy mới và nằm gọn trong vòng tay mẹ nó để cùng mẹ xem bố nó nấu ăn giỏi tới cỡ nào.
Dù thế nào thì với anh, làm một “thằng đàn bà” mới là niềm hạnh phúc thật sự.

Wednesday 16 September 2015

Em lấy chồng đây, anh yêu đi nhé...

Đám cưới cô, anh tới dự… Cô xinh đẹp và rạng ngời, nhưng cô không giống người con gái mà anh từng yêu. Cô, giờ là của một người đàn ông khác! Ngồi trong đám cưới của Thùy Trang, Tuấn thẫn thờ nghĩ về những năm tháng cũ. Không gian cưới của Thùy Trang ấm cúng, tươi tắn… hệt như con người cô vậy. Tuấn ngồi đó và cảm thấy mình lạc lõng… Anh đã từng mơ về khung cảnh này nhưng sao giờ mọi thứ nó khác xa đến như vậy. Trong trí nhớ của Tuấn, kí ức ập về dữ dội.
Đó là một đêm mùa đông, Thùy Trang nép mình trong vòng tay anh. Cái lạnh của Hà Nội khiến người ta muốn xích lại gần nhau hơn. Tuấn thích vùi đầu vào mái tóc dài, mềm mại của Thùy Trang. Cảm giác đó thật tuyệt biết bao.
- “Anh này, nếu sau này mình chia tay, anh sẽ yêu người con gái như thế nào tiếp theo?”
- “Vớ vẩn, chia tay là chia tay thế nào, em chỉ được cái khéo tưởng tượng”
- “Thì ngộ nhỡ, cứ giả thiết thế đi…”
Anh ôm Thùy Trang vào lòng, thơm nhẹ lên mái tóc cô và thì thầm:
- “Nếu mình chia tay, anh sẽ yêu một người con có mái tóc giống em, mềm mại… Anh luôn thích cái cảm giác này”
Thùy Trang không nói gì, cô chỉ lặng lẽ xiết chặt vòng tay mình để cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người đàn ông mà cô yêu.
Đó là một đêm của tháng 12 lạnh giá. Nửa năm sau, họ chia tay thật.
Tuấn không thể nào tìm được lí do cho việc chia tay đó. Trong kí ức còn nguyên vẹn của anh, buổi tối hôm ấy, giữa cái lạnh thấu xương của Hà Nội, đứng dưới hàng cây ven hồ, họ nói lời dừng lại. Thùy Trang nói cô ấy cảm thấy cô đơn khi bên anh bởi vì anh bận rộn với cuộc sống.
Những năm tháng của tuổi trẻ, Tuấn lao vào cuộc sống như một con thiêu thân. Anh luôn nghĩ thứ mà anh sẽ không mất đi là Thùy Trang, nhưng thực tế là, sau khi có được mọi điều anh muốn, thứ duy nhất anh đánh mất lại là cô.
Tuấn hận! Anh trách Thùy Trang quá ích kỉ. Anh nghĩ cô không yêu anh nhiều như anh đã yêu cô bởi vì con gái khi yêu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Hơn 3 năm gắn bó, biết bao kỉ niệm ngọt ngào và cay đắng đã cùng nhau đi qua, vậy mà rốt cục Thùy Trang ném trả anh vài lời chia tay lạnh ngắt như cái đêm đông ấy.
Sau ngày chia tay, Tuấn lao vào những cuộc tình chớp nhoáng. Anh xoa dịu nỗi đau của mình bằng những cuộc tình lơi lả, trót lưỡi đầu môi. Những người con gái anh quen, cô nào cũng có mái tóc dài thướt tha giống hệt Thùy Trang. Nhưng cái cảm giác thì tuyệt nhiên không phải thế. Càng yêu điên cuồng anh càng hận vì không tìm lại được dư vị của hạnh phúc thực sự mà anh khao khát.
Còn Thùy Trang. Cô cắt bỏ mái tóc dài bao người mơ ước của mình. Cô để mái tóc tém đầy cá tính. Thùy Trang đẹp, một vẻ đẹp không thể gọi tên, nó có gì đó gợi nhiều trăn trở cho người đối diện. Chỉ riêng mình Thùy Trang, mái tóc của cô có nghĩa gì.
Thùy Trang và Tuấn gặp nhau vài lần bởi họ có nhiều bạn chung. Trong đám cưới của bạn bè, Thùy Trang và Tuấn chạm mắt nhau. Tuấn ra chào, bắt chuyện đầy bình thản. Còn Thùy Trang chỉ luôn cười thật nhẹ nhàng. Trông cô khác năm xưa nhiều quá. Cô không còn là người con gái dịu dàng, thướt tha, cần một vòng tay che chở. Cô độc lập, cá tính và tự chủ.
Sau mỗi lần gặp gỡ, Tuấn vùi nỗi nhớ của mình vào thân thể của một cô gái khác…
Hơn 3 năm sau, giữa một ngày mùa thu, Tuấn nhận được tấm thiệp hồng của Thùy Trang. Và ngày hôm nay, anh tới dự đám cưới của cô trong tư cách của một người bạn – cách gọi khác đi của người tình cũ.
Thùy Trang xuất hiện trong đám cưới. Cô rạng rỡ và ngọt ngào với váy trắng tinh khôi và mái tóc tém cá tính. Thùy Trang bước đến nơi Tuấn ngồi. Ánh mắt Thùy Trang đầy trìu mến:
- “Cảm ơn vì anh đã đến dự”
Tuấn bối rối:
- “Tất nhiên là anh phải đến chứ… Em đẹp lắm! Chúc mừng hạnh phúc em?”
Thùy Trang mỉm cười. Nụ cười của cô khiến Tuấn muốn vượt những giằng xé trong lòng để nói một lời yêu mà anh cố tình chôn vui bao năm qua. Nhưng lời đó, giờ muốn nói mà đâu có được.
- “Anh giữ lại điều đó cho riêng mình đi nhé. Đừng nói ra lời ấy. Em không muốn làm một người vợ thiếu thủy chung, sống bên chồng mà nhớ thương người tình cũ. Em đã từng đợi anh bao tối dưới hàng cây, khi anh về nhà say khướt trong vòng tay cô gái lạ. Mái tóc này em cắt cũng vì anh, vì em chỉ muốn mình anh là người hít hà. Anh đã không nhận ra rằng, em vẫn chờ anh quay lại. Anh buông tay em nhanh quá. Tình yêu đôi khi cần một phép thử để biết đâu mới là thứ ái tình đích thực thuộc về mình”.
Tuấn lặng thinh, anh nuốt nỗi đau vào lòng. Anh hèn nhát buông tay và đổ lỗi cho Thùy Trang. Anh nghĩ mình hiểu cô ấy nhưng thực tế anh đã lầm. Là anh dễ dàng lao vào những cuộc tình mới chứ không phải Thùy Trang… Nhưng anh tìm hoài không thấy thứ cảm giác mà anh có khi bên cô dẫu những người con gái khác cũng mang dáng dấp như Trang. - “Đừng yêu một cô gái chỉ vì cô ấy có mái tóc giống em. Điều đó chỉ mang tới cho anh cảm giác đau như lúc này. Hãy yêu một cô gái mang tới cho anh cảm giác hạnh phúc như những ngày mình còn yêu. Đừng tìm kiếm điều vô vọng đã trôi vào quá khứ… Anh yêu, yêu thật lòng đi thôi. Như cái cách mà em đang làm, yêu và cưới, người đàn ông của em”.
Nói rồi Thùy Trang bước về phía lễ đường. Chút nữa thôi, cô sẽ nắm tay người đàn ông khác, người mà trọn đời cô gọi bằng chồng. Tất nhiên, người đó không phải Tuấn!

Saturday 12 September 2015

Nhờ chiếc quần quên kéo khóa tôi biết được tội lỗi tày trời của chồng

Khi viết ra những dòng này tôi đang rơi vào trạng thái đau khổ đến cùng cực. Tôi đã mất hết niềm tin vào người đàn ông đầu ấp tay gối với mình hơn 7 năm qua. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được rằng chồng và ô sin lại dám dan díu với nhau ngay trên chính chiếc giường ngủ của mình. Tôi không ngờ người phụ nữ ấy lại có thể cướp chồng mình một cách dễ dàng đến như vậy…
Lúc chuẩn bị đi làm trở lại sau khi sinh đứa con thứ hai tôi và chồng quyết định tìm giúp việc để trông con. Cả tháng trời tìm kiếm người giúp việc cuối cùng tôi cũng chọn được một chị tầm 40 tuổi, do bạn tôi giới thiệu. Chị ấy đã làm giúp việc cho nhà cô bạn tôi 4 năm rồi, và trông trẻ rất khéo. Thấy tôi sốt ruột tìm ô sin, trong khi con bạn thì cũng đã lớn không cần người trông nữa nên cô ấy đã nhường chị cho tôi.
Tôi mừng lắm, vì giờ tìm được người biết việc đã khó đằng này lại là người tin tưởng được thì còn gì bằng. Bao nhiêu cái lo lắng dường như tiêu tan hết. Mà thú thực khi nhìn thấy chị ấy chưa khi nào tôi nghĩ đến cái chuyện có ngày chồng sẽ lăng nhăng với chị ta vì chị ấy thuộc vào hàng “xấu mã”.
Qua mấy hôm quan sát chị dọn dẹp và trông con giúp tôi đã hoàn toàn yên tâm để con lại cho chị và đi làm. Chị làm được 1 tháng thì tôi đã coi chị như người trong nhà. Thương chị góa chồng, một mình vất vả đi làm nuôi hai đứa con, mà con chị cũng phải để ở quê với bà ngoại nên thỉnh thoảng tôi lại mua ít quần áo hay bánh kẹo để chị gửi về cho các con.
Chồng tôi từ ngày có giúp việc thì anh cũng nhàn hẳn. Ngày trước, ăn tối xong anh phải trông con giúp tôi để tôi dọn dẹp thì bây giờ ăn xong là anh chễm chệ trên ghế ôm cái điều khiển ti vi. Nhiều khi ông hàng xóm ới một cái là đã tót sang ấy chè cháo ngay chứ chẳng phải hỏi vợ xem có cần giúp gì nữa không rồi mới dám đi như trước đây. Tôi cũng chẳng trách chồng vì thời gian trước anh cũng vất vả nhiều. Vừa việc cơ quan về lại phụ vợ việc nhà. Giờ có người giúp việc coi như cũng là để anh nghỉ ngơi. Nhiều lúc tôi chỉ sợ chồng rảnh quá lại sinh ra bù khú với mấy ông hàng xóm vì các ông ấy ông nào cũng nghiện rượu, nhưng anh lại chẳng dính vào cái đó mà dính vào chính chị ô sin ngày thường anh vẫn chê là “già hơn cả chục tuổi so với khai sinh”.
Tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì mối quan hệ vụng trộm này của chồng, chỉ là gần đây thấy chị giúp việc hay lấy cớ để vào phòng ngủ của vợ chồng tôi. Lúc là lấy quần áo cho con tôi, lúc là lấy một số vật dụng khác cho bé lớn… Toàn những lý do chính đáng cả nên tôi chẳng soi xét kỹ làm gì. Chỉ cho tới một hôm…
Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi cho 2 con sang bà ngoại chơi để chị giúp việc ở nhà. Chồng không sang cùng vì công ty anh có việc, chiều mới xong. Trưa hôm ấy sau khi ăn cơm xong tôi sực nhớ ra mình quên túi hoa quả mua cho bà ngoại nên đã phóng xe máy về nhà lấy.
Về đến nhà tôi thấy xe của chồng đã dựng ở sân, vậy là anh đã về mà không thấy điện báo tôi. Vào nhà thấy vắng tanh, chắc chị giúp việc đang nghỉ ở phòng riêng của chị, vì mang ít đồ ăn về nên tôi định vào gọi chị dậy ăn cho nóng. Nhưng khi tôi định vào phòng chị thì lại thấy chị từ tầng 2 cũng là tầng có phòng của vợ chồng tôi đi xuống. Quần áo xộc xệch, chị vừa đi vừa búi tóc:
- Cô Hoa đã về đấy à?
- Em về lấy ít hoa quả sáng nay mua cho ông bà mà quên không mang, với lại em mang cho chị ít đồ ăn, chị ăn đi cho nóng.
-Tôi cảm ơn, tôi vừa lên tầng cô chú để dọn nhà vệ sinh nên cô về không biết. Chú về rồi đấy cô à.
Nghe chị nói dọn vệ sinh tôi thấy hơi là lạ. Bình thường chị ấy luôn dọn nhà tắm buổi tối sau khi vợ chồng con cái tôi đã vệ sinh cá nhân xong. Mà sao dọn nhà tắm quần áo lại xộc xệch, đầu tóc rối bù thế kia? Lòng nghi ngờ tôi tiến vào phòng ngủ của mình thì thấy chồng đang nằm dài trên giường. Đống chăn sáng nay tôi đã gấp gọn cũng bị bới tung ra.
-Anh về lâu chưa, sao không sang mẹ?
-Anh vừa về. Quá giờ trưa nghĩ mọi người ăn rồi nên anh không sang nữa mà về nhờ chị Vân nấu cho bát mì.
Nhìn căn phòng tôi cứ thấy như có chuyện gì đó vừa xảy ra ở đây. Lúc chồng đứng dậy thay quần áo vì anh vẫn đang mặc đồ đi làm thì chợt tôi nhìn thấy chiếc khóa quần chưa kịp kéo lên của anh. Lòng tôi trào lên một nỗi uất hận, tôi lao đến bên giường. Đúng là vội vàng họ chưa thể xóa hết dấu vết, tóc của chị ta vẫn còn vương trên giường ngủ của tôi.
Cầm những sợi tóc của người phụ nữ ấy trên tay tôi đã tát cho chồng một cái như trời giáng.
-Vội vã quá nên anh không kịp kéo cả khóa quần kìa. Anh là đồ khốn nạn, anh đã “chim chuột” với chị ta từ bao giờ hả?
- Không, không phải là anh cố tình phản bội em đâu. Do chị ấy cứ năn nỉ, vì lâu lắm rồi chị ấy chưa được…
- Anh im đi, những lời trơ trẽn như thế mà anh còn nói được sao. Tôi thật không ngờ, đúng là mình nuôi ong tay áo. Tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ để mắt đến chị ta đâu, ai ngờ anh lại là loại người ham mê dục vọng đến vậy.
- Anh xin em, anh trót dại lần này thôi.
- Đừng có tìm cách lừa tôi nữa. Tôi không tin đâu.
Nói rồi tôi xuống nhà tống cổ chị ta đi ngay lập tức. Phải kìm nén lắm tôi mới không tặng cho chị ta một cái tát như vừa tặng lão chồng đốn mạt.
Từ hôm ấy tôi đã không ngủ ở phòng ấy nữa mà 3 mẹ con chuyển lên ngủ ở 1 phòng trống trên tầng 3. Chồng tôi đã tỏ ra ân hận và muốn tôi tha thứ nhưng tôi không thể nào bỏ qua tội lỗi tày trời này của anh ta được. Tôi đã nghĩ đến chuyện sống ly thân trước khi có quyết định cuối cùng cho cuộc hôn nhân này.