Showing posts with label chồng. Show all posts
Showing posts with label chồng. Show all posts

Thursday 24 September 2015

Màn Đánh Ghen Khôn Ngoan Của Vợ khiến chồng và nhân tình phải quỳ gối xin tha thứ

– Trở về nhà trong đau đớn hậm hực, chỉ vì một phút phản bội và coi thường người vợ chỉ quanh quẩn ở nhà mà anh mất hết tất cả. Anh không ngờ vợ lại khôn ngoan khi đánh ghen như vậy.
Tốt nghiệp đại học tôi nhanh chóng theo chồng về dinh. Bỏ lại ước mơ làm luật sư tôi ngoan ngoãn nghe lời chồng ở nhà cơm nước, chăm lo gia đình để mình anh đi kiếm tiền là đủ. Thời gian thấm thoát trôi đến nay cũng hơn chục năm rồi. Vợ chồng tôi đã có hai đứa con đang học tiểu học, từ ngày có con tôi cũng bận rộn chăm lo cho gia đình hơn. Còn chồng cứ đi tối này, tối về cơm xong lại lao đầu vào máy tính làm việc. Nhìn thấy anh cực nhọc mà tôi cũng thương, bảo để tôi đi xin việc làm nhưng nhất định anh không cho.
Vẫn như mọi hôm, sáng tôi thu dọn quần áo của bố con anh mang đi giặt. Trong lúc kiểm tra còn gì trong quần áo trước khi vất vào máy giặt tôi phát hiện có tờ hóa đơn mua máy đắt tiền mà anh đứng tên. Rõ ràng là một mình anh hai cái xe rồi, anh còn mua làm gì nữa. Mà có mua sao anh không mang về nhà và nói chuyện với tôi. Thấy nghi nghi chồng có làm chuyện gì không phải sau lưng không, rút điện thoại ra định gọi cho chồng nhưng nghĩ lại để chờ xem thế nào đã. Nhỡ may giờ gọi lại rút dây động rừng thì hỏng.
Tối hôm ấy chờ lúc chồng ngủ say tôi bèn lấy trộm điện thoại anh ra kiểm tra (điều này trước kia tôi không hề làm). Mở nhật ký cuộc gọi và tin nhắn tôi thấy đa phần từ đuôi số 590 nhắn cho anh. Kích vào hộp thư tin nhắn của số điện thoại đó tôi hoảng hồn khi biết chủ nhân chiếc xe máy mà chồng mới mua kia lại là người này. Cô ta là nhân tình của chồng, anh không những mua xe cho cô ấy mà còn không ít lần chu cấp tiền để cô ta tiêu sài. Không biết cô ả này mặt ngang mũi dọc thế nào mà lại quyến rũ và đào mỏ chồng ác thế này.
Bực lắm, điên lắm định gọi chồng dậy làm um lên. Nhưng tôi đã cố bình tĩnh lấy thông minh để xử lý chuyện này. Tôi lấy điện thoại nhắn tin bảo 19h tối mai hẹn nhau ở nhà nghỉ gần công viên. Ngay lập tức cô ả nhắn lại đồng ý luôn. Thế là cá đã cắn câu. Ngày mai tôi sẽ khiến hai người đó phải khẩn cầu xin tha thứ.
Đúng 19h tối cô ả đó xuất hiện, trước đó tôi không quên nhờ chồng ra quán bên cạnh nhà nghỉ mua hộ ít đồ. Khi hai người đấy gặp nhau, chồng tôi bất ngờ và nổi nóng quát lên với cô ả kia:
- Em…em vào đây với thằng nào. Tôi chiều chuộng cô như thế mà cô lại làm chuyện này sau lưng tôi à.
- Anh buồn cười nhỉ. Hẹn em ra đây, rồi lại nói em thế. Ghét.
- Tôi hẹn em ra đây bao giờ? Đã bảo mới mua xe cho em, nên tạm gặp nhau mấy hôm không vợ nó nghi.
- Là tôi hẹn cô ta ra đây đó? – Tôi đi vào chen ngang cuộc trò chuyện của họ.
- Em. Sao em biết….
- Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Bây giờ thì anh không còn gì để cãi nữa nhé.
- Vợ ơi! Anh xin lỗi, anh sai rồi. Em tha thứ cho anh được không?
- Em xin lỗi chị ạ. Em là người ngoài cuộc, cho em xin phép rút lui ạ.
- Cô là nguyên nhân chính khiến gia đình tôi đổ vỡ mà còn nói không liên quan à. Tôi sẽ có bài học dành riêng cho cô. Cứ chờ đấy. Còn cả anh nữa, chuyện này tôi sẽ khiến anh phải trả giá.
Về nhà chị đưa cho anh tờ đơn ly hôn đã ký sẵn. Chị bảo sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về mình. Trước kia anh nhờ hơi gia đình nhà vợ mới được như ngày hôm nay, vậy thì cô sẽ nhờ ba mẹ mình khiến anh trở thành kẻ thất nghiệp xem còn có ai muốn cặp với anh nữa không.
Nói xong chị xách vali và đưa hai con sang ngoại luôn mặc cho anh cầu xin tha thiết. Đúng hôm sau đi làm anh nhận được quyết định nghỉ việc. Trở về nhà trong đau đớn hậm hực, chỉ vì một phút phản bội và coi thường người vợ chỉ quanh quẩn ở nhà mà anh mất hết tất cả.
Còn cô nhân tình kia thì mau chóng bị đòi lại chiếc xe máy đời mới đắt tiền vì đứng tên chồng. Không những vậy chị còn gửi những hình ảnh thân mật của cô ta và chồng cho bạn bè, người thân cô ả biết. Khi tất cả những chuyện xấu xa cô ta làm đều bị mọi người khinh bỉ, đàm tiếu cô ta không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.

Wednesday 16 September 2015

Khổ Vì Chồng Cuồng Yêu Và Mẹ Chồng Kỳ Quái

Cuộc sống của tôi mỗi khi đêm về không khác gì địa ngục. Nhất là khi mẹ chồng tối nào cũng lấy lý do để ngủ lại trong phòng vợ chồng tôi.
Từ khi tôi sinh cháu rồi hết thời gian thai sản phải đi làm, mẹ chồng tôi từ quê lên chăm cháu giúp, tôi biết ơn lắm. Nhìn bề ngoài, ai cũng nói tôi may mắn vì có chồng hiền lành, trách nhiệm và chiều vợ. Còn mẹ chồng quan tâm đến con cái.
Chồng tôi là con một trong gia đình, bố chồng tôi không may mất sớm, một mình bà tảo tần nuôi con trai ăn học thành đạt. Bà không cho con trai động vào việc gì, chỉ cần học thật chăm, thật giỏi. Bất cứ chuyện gì của chồng tôi, bà cũng đều biết, kể cả chuyện… lần đầu tiên của chúng tôi.
Nói chung, nhờ mẹ chồng mà chồng tôi mới trở thành một giám đốc tài giỏi như ngày hôm nay. Chồng tôi là người tình cảm, gần gũi với mẹ. Tôi cũng hiểu sự xuất hiện của tôi khiến bà không còn được con trai quan tâm chu đáo như trước. Phận làm dâu tôi luôn cố gắng hiếu thảo với bà như sự bù đắp lại những thiếu sót ấy.
Nhưng phải nói thật nhiều khi chuyện mẹ chồng yêu con trai quá khiến tôi thấy vừa buồn cười, vừa khó chịu. Ví dụ, bữa tối thì phải nấu theo sở thích của chồng, trong khi tôi vừa sinh con xong phải kiêng khem nhiều thứ.
Trong bữa ăn bà vẫn hồn nhiên bón từng thìa thức ăn cho chồng tôi mà anh cũng hồn nhiên đáp lại. Có lần anh tự tay đi chợ mua đồ về nấu tẩm bổ cho vợ thì mẹ chồng mát mẻ: “ “Làm dâu nhà này là sướng nhất rồi. Bao năm mẹ vất vả mà còn chưa lần nào được con trai mua đồ ngon nấu cho ăn”.
Chắc các chị em không thể tưởng tượng được cảnh mẹ chồng thường xuyên vào phòng vợ chồng tôi, leo lên giường nằm cạnh cả con trai, con dâu và cháu. Bà lấy cớ là lên chơi với cháu để lên giường nhưng xem tivi được một lúc là bà lăn ra ngủ. Lúc gọi bà dậy về phòng ngủ thì lại bảo là chưa buồn ngủ. Mỗi lần như vậy bà phải ở trong phòng vợ chồng tôi đến 11h khuya. Rồi nhiều khi đêm tôi giật mình vì đến 1-2h đêm bà cũng lên phòng ngó xem vợ chồng tôi thế nào.
Nhiều lần tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với chồng, nhưng anh cười xòa bảo tính bà yêu con yêu cháu đấy thôi, bà cũng không ở đây lâu nên tôi… cố mà nhịn cho qua.
Hết thời kỳ kiêng cữ, chúng tôi lại sinh hoạt vợ chồng như thường. Chồng tôi có nhu cầu sinh lý rất cao, gần như tối nào anh cũng muốn “chuyện ấy”. Không phải tôi không mặn mà nhưng nhu cầu của tôi không nhiều. Hơn nữa mỗi ngày có hàng bao nhiêu việc phải làm, từ việc ở công ty đến việc nhà. Nhất là từ khi có con thì tôi còn bận tối mắt tối mũi. Buổi tối đặt lưng lên giường chỉ muốn nằm im tại trận mà ngủ một giấc cho đã. Nhưng chồng tôi thì không chịu. Cả những ngày “đèn đỏ” của tôi anh cũng không tha.
Anh bảo nếu không chiều thì anh sợ anh sẽ ngoại tình mất. Tôi cố chiều anh thì sáng hôm sau tôi như người bị vắt hết sức lực. Nếu từ chối thì vợ chồng hục hặc với nhau. Mà kể cả tôi có từ chối chăng nữa thì anh cũng chẳng để tôi được yên. Thế nên mỗi khi chồng đòi hỏi là tôi phát hoảng.
Gần đây chuyện đó lại càng trở thành ác mộng của tôi. Tôi chỉ biết mếu máo vì không hiểu sao mình lại rơi vào tình cảnh éo le đến vậy.
Mấy hôm nay, thay vì trì hoãn giờ đi ngủ ở phòng tôi thì từ sớm mẹ chồng đã hăm hở bồng cháu vào phòng vợ chồng tôi để… ngủ luôn tại chỗ. Với nhiều nhà, chuyện mẹ chồng ngủ cùng phòng có thể bình thường chứ với nhà tôi, với ông chồng “nghiện yêu” kia thì vô cùng nhạy cảm.
Lúc đầu tôi cứ tưởng có mẹ chồng ngủ cùng phòng thì anh sẽ kìm hãm “chuyện kia”. Chẳng ngờ vì bị cấm cản, phải lén lút mà anh còn “sung mãn” hơn trước.
Đêm đêm bà ngủ dưới đất, vợ chồng tôi ngủ trên giường, anh không tha cho tôi mà trăn trở đủ kiểu. Thật tình tôi không biết phải nói thế nào. Anh thì không kiềm chế được, còn mẹ chồng thì không cho chúng tôi không gian riêng. Chẳng biết bà cố tình hay vô ý mà làm vậy nữa. Hai hoàn cảnh éo le gặp nhau khiến tôi dần dần không còn cảm giác gì mỗi khi gần gũi anh mà thay vào đó là nỗi ám ảnh mỗi khi đêm xuống.

Saturday 12 September 2015

Chết đứng khi nhìn thấy cảnh chồng cài khuy áo ngực cho cô đồng nghiệp

- Chị mở tung cửa phòng nhà vệ sinh. Trước mắt chị, anh đang lúi húi cài lại khuy áo ngực cho cô đồng nghiệp, chị đứng như trời trồng chân không nhúc nhích nổi.
Chị và anh lấy nhau đã 5 năm. Dù cũng có lúc cãi lộn như bao cặp vợ chồng khác nhưng họ vẫn chung sống cùng dưới mái nhà, có nghĩa là vẫn còn nhẫn nhịn nhau được. Nhưng cũng đã có lúc chị muốn buông xuôi tất cả vì anh là người đàn ông không hoàn toàn có trách nhiệm với gia đình.
Chị không dám khẳng định là anh vô trách nhiệm vì anh chỉ có trách nhiệm với mỗi con anh, nghĩa là hàng tháng anh đưa toàn bộ lương của mình cho chị, đấy là khoản đóng góp anh nuôi con. Còn lại mọi việc trong nhà một tay chị lo tất. Chị ốm anh cũng chỉ hỏi qua quýt lấy lệ chứ chưa khi nào anh mua thuốc hay bón cho chị thìa cháo. Chị thắc mắc anh bảo:
- Lương anh đưa đủ, tối ngủ ở nhà em còn muốn gì nữa đây? - Nhưng anh cũng phải biết quan tâm tới em và con chút chứ. Em là vợ anh, em vui hay buồn, ốm hay khỏe anh cũng chẳng hay.
Tính anh thế rồi. Anh không biết quan tâm, biết lãng mạn như người ta đâu. Lúc yêu nhau anh chả nói rõ với em rồi đó sao. Giờ lại trách anh.
Lúc này thì chị mới nhớ và đã nhận ra sự dại dột của mình. Ngày yêu anh, chẳng bao giờ chị nhận được hoa, được quà trong những ngày lễ Tết, chị đã từng tủi thân, từng trách anh lắm. Vậy mà khi anh đến nói vài câu xin lỗi là chị lại cho qua mọi chuyện. Chẳng hiểu sao chị say anh đến thế. Lúc cưới nhau chị đã nghĩ mình sẽ thay đổi được anh, vậy nhưng chị đã lầm.
Chị cũng chẳng muốn gia đình tan vỡ vì con chị sẽ khổ. Vậy là chị tiếp tục chung sống với anh và chị cũng đã nghĩ có lẽ sẽ sống với người chồng khô khan này cả đời nếu như không có ngày hôm đó.
Hôm ấy là sinh nhật con gái chị tròn 4 tuổi. Chị đã hẹn anh là cả hai cùng đi đặt mua bánh sinh nhật cho con. Hết giờ làm chị đến đứng đợi ở cổng công ty chồng khá lâu mà vẫn không thấy anh ra. Gọi điện thì không liên lạc được. Sốt ruột chị xin bảo vệ vào công ty tìm anh.
Vì đã từng đến công ty chồng vài lần nên chị khá dễ dàng tìm được phòng anh làm việc. Đi từ xa thấy phòng chồng vẫn sáng điện chị đã nghĩ chắc chồng bận việc nên chưa về được, có lẽ điện thoại anh hết pin. Chị vội vàng đi tới vì muốn giục anh về nhanh không thì muộn mất. Thế nhưng lúc đi ngang qua phòng vệ sinh nữ ở hành lang công ty chồng chị thấy có tiếng người nói chuyện phát ra từ đó. Điều lạ là lại có giọng đàn ông, chị tò mò dừng lại ngay gần cửa.
Khi giọng người con trai cất lên một lần nữa chị đã sững sờ không tin ở tai mình:
- Có lẽ anh phải về thôi. Tối nay sinh nhật con gái anh, vợ anh hẹn đi mua bánh sinh nhật cho con, khéo cô ấy đang đợi rồi.
- Gớm, anh có trách nhiệm với gia đình quá đấy. Em không cho anh về đấy, làm gì được em nào.
- Thôi tha cho anh, mai anh bù.
- Lần này em tha, vậy cài áo lại cho em đi.

Friday 4 September 2015

Bàng hoàng thấy cô gái lạ phi xe máy của chồng đi mua thuốc tránh thai

Tôi tự hỏi chẳng lẽ nhân viên quán bia bây giờ vô tư thế? Có thể tự tiện mượn xe khách đi mua thuốc tránh thai?
Tôi 28 tuổi, chồng tôi 30, cả hai từng là bạn hồi đại học, ra trường mới yêu nhau và kết hôn sau gần 4 năm tìm hiểu yêu đương nên khá hiểu tính cách nhau. Chồng tôi là người chu đáo, cẩn thận, kiên trì, tôi chưa từng thấy anh nóng giận hay quát tháo ai cả. Trong khi tôi thì lại hướng ngoại và khá nóng tính. Ngay từ khi yêu nhau, tôi đã nói với anh rằng tôi là đứa nhỏ mọn, không chấp nhận người yêu hay bạn đời có chút dối trá phản bội nào. Chung thủy thì ở, không chung thủy thì chia tay, chứ đừng bao giờ lừa lọc rồi làm tổn thương người kia. Chồng tôi không phải người thích chơi bời, anh rất nghiêm túc nên cũng đồng ý. Vì thế mà chúng tôi mới kết hôn và sống với nhau hết lòng như hiện nay. Tôi rất yêu gia đình nhỏ của mình, lúc nào cũng nghĩ cách vun vén làm sao để chồng được vui và hạnh phúc. Tính anh không thích thổ lộ ra bên ngoài nhưng mỗi khi anh buồn vui, tôi đều biết. Hiện giờ, tôi lại đang mang bầu được 3 tháng, vì thế mà tôi càng muốn chiều chồng hơn.
Vậy nhưng, chuyện xảy ra cách đây 1 tuần đã khiến tôi mất hết niềm tin vào chồng và cảm thấy bản thân đang rơi vào bế tắc. Hôm đó chồng tôi đi uống với bạn ở quán bia gần công ty, đây là việc rất hiếm khi thấy, vì anh là người ít giao thiệp bạn bè, càng không nhậu nhẹt gì. Nhưng lần đầu anh đi, lại đi tới hơn 6 tiếng khiến tôi ở nhà rất sốt ruột. Gọi điện cho chồng thì cuộc đầu anh nghe, các cuộc sau thì thấy báo tắt máy khiến tôi càng hoảng hốt lo lắng. Nhưng đi tìm thì cũng không biết tìm chồng ở đâu. Tôi chỉ biết ngồi nhìn đồng hồ, chờ mong anh về. 12h đêm chồng tôi cũng về tới nhà. Anh có vẻ rất say vì anh đi xe taxi về, xe máy bỏ lại quán bia. Tôi cũng mừng là anh biết lo cho tính mạng nên không hề nghi ngờ gì. Tôi giúp anh thay quần áo nhưng anh bảo tôi cứ đi ngủ trước, anh nằm lúc nào tỉnh anh thay quần áo, tắm rửa sau. Vì tôi đang mang thai nên anh không muốn tôi ngửi thấy mùi bia rượu trên người nên anh đi sang phòng khách ngủ. Đó là lần đầu tiên trong 2 năm kết hôn, chúng tôi ngủ riêng. Cả đêm tôi trằn trọc, chốc chốc lại dậy đi sang phòng khách nhìn xem anh ngủ có ngon không? Có khát nước hay nóng không? Thấy anh ngủ say tôi mới yên tâm về giường. Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, đã tắm rửa sạch sẽ nhưng mặt anh thì trắng bệch và mệt mỏi. Anh không kể một chút gì về chuyện tối qua, chỉ giúp tôi lấy bữa sáng rồi chào tôi 1 câu và đi làm. Tôi không nghĩ ngợi gì, ăn xong cũng tự đi làm. Vì chỗ tôi làm gần nhà nên tôi thường đi bộ. Đang đi trên đường thì nhìn thấy chiếc xe máy của chồng tôi dừng trước cửa hiệu thuốc. Tôi tưởng anh đã đi lấy được xe về nên lại gần định hỏi xem anh mua thuốc gì. Nhưng bên trong hiệu thuốc chỉ có cô gái tóc nhuộm vàng, mặc áo hai dây, quần sooc đang hỏi mua thuốc tránh thai. Nhìn thái độ của cô gái đó thì có vẻ đã rất quen với việc uống loại thuốc này rồi. Tính tiền xong, cô ta đi xuống, lái xe của chồng tôi rời đi. Chỉ còn lại tôi đứng bàng hoàng vì không hiểu gì. Ngày hôm đó, tôi không tập trung làm việc, thỉnh thoảng lại gọi điện cho chồng nhưng không biết hỏi anh như thế nào về việc kia, đành lôi cái xe ra làm cớ. Lần đầu tôi hỏi anh lấy được xe chưa? Anh bảo chưa đi lấy. Lần thứ hai tôi hỏi, anh bảo lát nữa đi. Lần thứ ba thì anh bảo đã đến nhưng xe hỏng nên đã mang đi sửa. Chiều hôm đó, anh trở về trên xe taxi, anh giải thích rằng xe bị hỏng nặng quá nên anh bán luôn cho người sửa xe rồi, ngày mai anh sẽ đi mua chiếc khác. Khi nói những lời này, anh không hề nhìn tôi. Tôi biết anh chột dạ bởi vì anh đang nói dối. Tôi bình tĩnh nói với anh rằng nay tôi nhìn thấy một cô gái đi xe của anh đi mua thuốc tránh thai. Anh tròn mắt nhìn tôi vẻ thảng thốt rồi nói chắc là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi khẳng định không nhìn nhầm và cho anh 5 phút nói tất cả sự thật. Nhưng trong 5 phút ấy anh vẫn chối bay biến, anh thề thốt với tôi rằng anh không hề biết gì. Hôm qua sau khi uống say, anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên bàn, bảo người ta cất xe giúp anh, hôm nay anh qua lấy. Theo như lời anh, cô gái kia có thể là nhân viên của quán, mượn xe anh đi tạm. Vốn dĩ chồng tôi là người ít nói, lại sống nghiêm túc nên khi chồng thề, tôi đã có phần tin. Tuy nhiên tôi vẫn hoài nghi do việc anh không chỉ gửi xe mà còn gửi luôn chìa khóa lại đó. Vì thế, tôi bảo anh dắt tôi đến quán bia anh đã uống, tôi vẫn nhớ mặt cô gái đó, có phải nhân viên của quán hay không là tôi biết liền. Nhưng khi chúng tôi đến thì không nhìn thấy cô gái đó, hỏi nhân viên của quán thì được biết một số người nay không có ca nên không đến. Tôi đành ngậm ngùi ra về mà lòng luôn tự hỏi: Chẳng lẽ nhân viên của quán bia bây giờ vô tư đến thế? Có thể tự tiện mượn xe của khách đi như không có gì xảy ra? Hay người đó có mập mờ gì với chồng tôi nên anh đã cho cô ta chiếc xe? Tôi lại đòi đến cửa hàng anh sửa xe, anh bảo trời tối quá, sáng hôm sau sẽ đưa tôi đi. Nhưng đêm hôm ấy, anh gọi điện cho ai đó rồi quay vào bảo với tôi rằng chiếc xe cổ của anh có người mua giá hời nên cửa hàng gọi điện hỏi anh có bán không. Và anh đã đồng ý để cửa hàng bán sửa xe bán cho vị khách kia rồi. Chẳng lẽ mọi chuyện trùng hợp như thế? Tôi cảm thấy mình đã có bằng chứng nhưng lại muốn tin lời chồng nói. Dù cô gái đó đúng là nhân viên của quán bia thì chồng tôi cũng có thể có quan hệ mờ ám nào đó với người ta. Nhìn thái độ rất thành thật và tủi thân của anh giống như tôi đã nghĩ oan cho anh vậy. Nhưng nếu tin lời chồng, tôi sợ mình đang bị cắm sừng mà không biết… Theo Afamily

Sunday 30 August 2015

Cấm 'ăn vụng'...

Có những nơi, có những đối tượng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện 'ăn vụng' nếu không muốn gia đình tan nát ngày một, ngày hai... Bạn thân của vợ hoặc chồng... Người ta bảo, bạn thân của vợ hoặc chồng là những đối tượng mà bạn đừng bao giờ nghĩ tới việc 'léng phéng'. Bởi những mối quan hệ này dù sớm dù muộn cũng sẽ bị vạch trần và tất nhiên là sẽ bị phanh phui sớm hơn những mối quan hệ ngoài luồng khác. Thế nhưng, điều lạ là, những chuyện vụng trộm với bạn thân của chồng, hay với bạn thân của vợ lại không phải chuyện hiếm. Chính vì không hiếm nên có những chuyện quá đau lòng từ những mối quan hệ mờ ám như vậy... Một người đi làm cả ngày, mối quan hệ của họ dường như chỉ là các đồng nghiệp, các mối quan hệ thân tình chỗ vợ hoặc chồng. Ví như bạn thân của chồng, bạn thân của vợ và bạn thân của cả hai người. Chính vì vậy, thời gian tiếp xúc với người gọi là bạn của vợ, bạn của chồng, thực sự khiến người ta cảm thấy có sự gần gũi hơn. Vì thế, trong một vài trường hợp, con người ta thường nảy sinh tình cảm với người ở ngay cạnh mình, ở gần mình. Không phải ai cũng dễ dàng ngoại tình như vậy. Chỉ đơn giản là, khi tình cảm vợ chồng đã rạn nứt, và khi đối phương quá xuất sắc thì chuyện người này nể người kia, phục người kia, ước ao có được người như thế là chuyện không hiếm. Với lại, có thời gian gần nhau nhiều, tiếp xúc với nhau nhiều, người ta dễ dàng nảy sinh tình cảm hơn. Mối quan hệ thân tình với bạn thân của vợ hay bạn thân của chồng thường như vậy
Nhưng, lời khuyên là, nên tuyệt đối tránh xa những thứ tình cảm dành cho những đối tượng như thế này. Bởi, những người trong cuộc sẽ bị tổn thương quá lớn và nếu như bạn còn nghĩ tới việc cứu vãn gia đình mà lại ngoại tình với chính người bạn thân của chồng hay của vợ bạn thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Mất bạn, mất đi chồng, vợ của mình quả là điều khiến một người khó lòng chấp nhận. Nếu như có ý định ngoại tình với bạn của chồng, vợ thì hãy dừng lại ngay, chấm dứt ngay lập tức. Vết thương này sẽ không bao giờ hàn gắn được và chắc chắn một điều, gia đình bạn sẽ tan nát. Vì đây chính là một sự sỉ nhục lớn... Đồng nghiệp nơi công sở Cuộc tình với đồng nghiệp chắc chắn chẳng bao giờ giữ được bí mật lâu. Nhất là lại là cơ quan có đông chị em phụ nữ. Hai người yêu nhau dù là minh bạch hay lén lút nhưng ở trong cùng một công ty, chắc chắn rằng, chuyện sớm cũng sẽ bị phát hiện. Những ánh mắt trao nhau, cử chỉ, hay chỉ là những câu nói bông đùa cũng khiến người khác để ý.Đừng nghĩ, cứ làm ngơ nhau mà người khác không nghi ngờ nhé. Bởi đôi khi sự nghi ngờ lại nằm ở chính cái bơ nhau của hai người. Người ta sẽ suy diễn, hai người này có ý gì với nhau hay sao mà lúc nào gặp nhau cũng ngượng ngùng. Người ta rất tinh ý, nên với những cuộc tình như vậy, chẳng bao giờ có cái gọi là bí mật! Thử nghĩ, một anh trưởng phòng cặp bồ với một em nhân viên xinh tươi trong văn phòng. Hoặc là tối anh ấy sẽ hẹn hò với cô nàng, hoặc là buổi trưa mới hẹn hò. Nhưng thường, những cuộc hẹn hò ban tối không bền, vì anh trưởng phòng còn phải về với gia đình, vợ con. Những cuộc tình vụng trộm ở công sở thường là 'tình ban trưa', tranh thủ hẹn hò lúc trưa. Ở trong một văn phòng mà lúc nào anh trưởng phòng vắng nhà, không ăn trưa ở nhà là cô nhân viên cũng cáo lỗi với chị em vì có hẹn với bạn thì thật sự đáng nghi ngờ. Vài lần không sao nhưng cứ lâu lâu là bắt đầu có hoài nghi. Chị em công sở lại thích buôn chuyện, thích bàn tán nên chắc chắn rằng, những mối quan hệ dạng như vậy khó thoát khỏi tầm ngắm.
Sống vui vẻ, tốt bụng thì không sao, chẳng ai tiết lộ chuyện này. Nhưng nếu mà anh hay chị có thái độ, nhất là em nhân viên mà vênh váo thì chết với các chị,đừng hòng các chị giữ bí mật cho nhé. Hoặc là chuyện bé các chị sẽ 'xé' ra to cho biết mặt... Đưa bồ về nhà Chuyện ăn vụng mà còn liều đưa bồ về nhà thì quả là chuyện có một không hai. Đàn ông mà làm vậy thì đúng là 'hết thuốc chữa'. Chắc chắn cả đời bạn sẽ không bao giờ nhận được sự tha thứ từ vợ. Chẳng có ai đủ bao dung để chứng kiến cảnh chồng mình vụng trộm với người khác ngay trong nhà mình. Đàn ông luôn tự cho mình quyền lăng nhăng, vì họ nghĩ, đó là bản chất của họ. Đó là do họ tự nghĩ, còn đàn bà, chẳng ai nghĩ như vậy và họ cũng không bao giờ thông cảm cho những người chồng như vậy. Nên dù đối tượng là ai, ở đâu thì chuyện vụng trộm là điều không thể nào tha thứ... Nói đi nói lại, đúng như các cụ thường nói 'cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra'. Nếu không muốn người khác phát hiện thì đừng làm. Mà đã làm thì phải chịu trách nhiệm, đừng đến lúc van xin tha thứ này kia... Khi không còn yêu nhau thì chấm dứt tình cảm, hoặc nói rõ với nhau để giải quyết vấn đề. Đừng bao giờ ngoại tình, sống lừa dối nhau, chỉ làm khổ con cái thêm mà thôi... Ăn vụng là chuyện cấm kị đối với bất cứ cặp vợ chồng nào...