Showing posts with label mẹ chồng. Show all posts
Showing posts with label mẹ chồng. Show all posts

Wednesday 16 September 2015

Khổ Vì Chồng Cuồng Yêu Và Mẹ Chồng Kỳ Quái

Cuộc sống của tôi mỗi khi đêm về không khác gì địa ngục. Nhất là khi mẹ chồng tối nào cũng lấy lý do để ngủ lại trong phòng vợ chồng tôi.
Từ khi tôi sinh cháu rồi hết thời gian thai sản phải đi làm, mẹ chồng tôi từ quê lên chăm cháu giúp, tôi biết ơn lắm. Nhìn bề ngoài, ai cũng nói tôi may mắn vì có chồng hiền lành, trách nhiệm và chiều vợ. Còn mẹ chồng quan tâm đến con cái.
Chồng tôi là con một trong gia đình, bố chồng tôi không may mất sớm, một mình bà tảo tần nuôi con trai ăn học thành đạt. Bà không cho con trai động vào việc gì, chỉ cần học thật chăm, thật giỏi. Bất cứ chuyện gì của chồng tôi, bà cũng đều biết, kể cả chuyện… lần đầu tiên của chúng tôi.
Nói chung, nhờ mẹ chồng mà chồng tôi mới trở thành một giám đốc tài giỏi như ngày hôm nay. Chồng tôi là người tình cảm, gần gũi với mẹ. Tôi cũng hiểu sự xuất hiện của tôi khiến bà không còn được con trai quan tâm chu đáo như trước. Phận làm dâu tôi luôn cố gắng hiếu thảo với bà như sự bù đắp lại những thiếu sót ấy.
Nhưng phải nói thật nhiều khi chuyện mẹ chồng yêu con trai quá khiến tôi thấy vừa buồn cười, vừa khó chịu. Ví dụ, bữa tối thì phải nấu theo sở thích của chồng, trong khi tôi vừa sinh con xong phải kiêng khem nhiều thứ.
Trong bữa ăn bà vẫn hồn nhiên bón từng thìa thức ăn cho chồng tôi mà anh cũng hồn nhiên đáp lại. Có lần anh tự tay đi chợ mua đồ về nấu tẩm bổ cho vợ thì mẹ chồng mát mẻ: “ “Làm dâu nhà này là sướng nhất rồi. Bao năm mẹ vất vả mà còn chưa lần nào được con trai mua đồ ngon nấu cho ăn”.
Chắc các chị em không thể tưởng tượng được cảnh mẹ chồng thường xuyên vào phòng vợ chồng tôi, leo lên giường nằm cạnh cả con trai, con dâu và cháu. Bà lấy cớ là lên chơi với cháu để lên giường nhưng xem tivi được một lúc là bà lăn ra ngủ. Lúc gọi bà dậy về phòng ngủ thì lại bảo là chưa buồn ngủ. Mỗi lần như vậy bà phải ở trong phòng vợ chồng tôi đến 11h khuya. Rồi nhiều khi đêm tôi giật mình vì đến 1-2h đêm bà cũng lên phòng ngó xem vợ chồng tôi thế nào.
Nhiều lần tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với chồng, nhưng anh cười xòa bảo tính bà yêu con yêu cháu đấy thôi, bà cũng không ở đây lâu nên tôi… cố mà nhịn cho qua.
Hết thời kỳ kiêng cữ, chúng tôi lại sinh hoạt vợ chồng như thường. Chồng tôi có nhu cầu sinh lý rất cao, gần như tối nào anh cũng muốn “chuyện ấy”. Không phải tôi không mặn mà nhưng nhu cầu của tôi không nhiều. Hơn nữa mỗi ngày có hàng bao nhiêu việc phải làm, từ việc ở công ty đến việc nhà. Nhất là từ khi có con thì tôi còn bận tối mắt tối mũi. Buổi tối đặt lưng lên giường chỉ muốn nằm im tại trận mà ngủ một giấc cho đã. Nhưng chồng tôi thì không chịu. Cả những ngày “đèn đỏ” của tôi anh cũng không tha.
Anh bảo nếu không chiều thì anh sợ anh sẽ ngoại tình mất. Tôi cố chiều anh thì sáng hôm sau tôi như người bị vắt hết sức lực. Nếu từ chối thì vợ chồng hục hặc với nhau. Mà kể cả tôi có từ chối chăng nữa thì anh cũng chẳng để tôi được yên. Thế nên mỗi khi chồng đòi hỏi là tôi phát hoảng.
Gần đây chuyện đó lại càng trở thành ác mộng của tôi. Tôi chỉ biết mếu máo vì không hiểu sao mình lại rơi vào tình cảnh éo le đến vậy.
Mấy hôm nay, thay vì trì hoãn giờ đi ngủ ở phòng tôi thì từ sớm mẹ chồng đã hăm hở bồng cháu vào phòng vợ chồng tôi để… ngủ luôn tại chỗ. Với nhiều nhà, chuyện mẹ chồng ngủ cùng phòng có thể bình thường chứ với nhà tôi, với ông chồng “nghiện yêu” kia thì vô cùng nhạy cảm.
Lúc đầu tôi cứ tưởng có mẹ chồng ngủ cùng phòng thì anh sẽ kìm hãm “chuyện kia”. Chẳng ngờ vì bị cấm cản, phải lén lút mà anh còn “sung mãn” hơn trước.
Đêm đêm bà ngủ dưới đất, vợ chồng tôi ngủ trên giường, anh không tha cho tôi mà trăn trở đủ kiểu. Thật tình tôi không biết phải nói thế nào. Anh thì không kiềm chế được, còn mẹ chồng thì không cho chúng tôi không gian riêng. Chẳng biết bà cố tình hay vô ý mà làm vậy nữa. Hai hoàn cảnh éo le gặp nhau khiến tôi dần dần không còn cảm giác gì mỗi khi gần gũi anh mà thay vào đó là nỗi ám ảnh mỗi khi đêm xuống.

Friday 11 September 2015

Mẹ chồng “bá đạo” khiến tôi đi ngủ cũng cười

Tôi nghĩ, mẹ chồng ‘bá đạo’ như mẹ chồng tôi thì chắc chỉ có một trên đời.
Tôi từng nghe mọi người kể nhiều về mẹ chồng. Người thì kêu ca mẹ chồng ‘hắc ám’, soi mói, xét nét con dâu đủ kiểu. Người thì khen mẹ chồng nức nở. Nhưng mẹ chồng ‘bá đạo’ như mẹ chồng tôi thì chắc chỉ có một trên đời.
Nhớ ngày tôi về ra mắt, mẹ chồng đã đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Đầu tiên là bộ váy mà mẹ mặc. Chưa bao giờ tôi thấy một người phụ nữ U50 nào lại mặc váy lộng lẫy như vậy để đón con dâu tương lai. Mà váy bà mặc rất đẹp, tôn được dáng người vẫn thon thả cũng như làn da trắng.
Ngồi trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, bà không hề hỏi tôi về chuyện gia đình hay nghề nghiệp, mà chỉ nói chuyện loanh quanh thời trang, thức ăn, phim Hàn Quốc… Thấy tôi quần tây, áo sơ mi lịch sự, kín đáo, bà đã kéo tôi ra cửa hàng (do mẹ chồng tôi mở ngay cạnh nhà) và bảo để bà giúp tôi chọn đồ. Vừa vào cửa hàng, bà ngắm một lượt rồi lấy ra mấy cái váy rất sành điệu đưa tôi mặc thử.
Loay hoay mặc thử hết cái này tới cái khác theo ý bà mà tôi toát cả mồ hôi. Sau khi thử xong, bà bắt tôi mặc nguyên một bộ váy mới và đi xuống nhà, tới trước mặt người yêu. Bà làm tôi có cảm giác rất hạnh phúc, như thể tôi mới là con gái bà vậy.
Ăn cơm trưa xong, mẹ chồng tương lai đưa tôi lên gác, ngồi trong phòng sách nhỏ của bà để tâm sự. Chủ đề chúng tôi nói đều xoay quanh bạn trai tôi, từ khi anh còn nhỏ tới khi anh lớn. Có lẽ nỗi lòng người mẹ nào cũng vậy, khi nói về con đều xen lẫn chút chê bai nhưng đầy tự hào. Bà nói chuyện rất vui, có lúc phá lên cười như thể tôi là bạn già của bà vậy. Khi tôi về, mẹ chồng tương lai còn gửi thêm cho tôi vài cái váy mới. Bà nói là con gái phải ăn mặc thật đẹp, thật yêu bản thân thì mới khiến người đàn ông yêu mình hơn. Dù tôi ngại ngùng không muốn nhận nhưng bà vẫn đưa cho bạn trai cầm bảo mang về cho tôi.
Khi trở thành vợ chồng, mẹ chồng tôi càng thể hiện sự “bá đạo” với con dâu là tôi đây. Ngay sau ngày cưới, tôi đã bị bà gọi xuống nhà một mình. Thấy chồng tôi lò dò từ lầu xuống, bà mắng rồi đuổi về phòng ngay. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mẹ, tôi hoảng hồn không biết mình có làm sai gì không, và chuẩn bị tinh thần nghe giáo huấn.
Ai ngờ, mẹ chồng tôi lôi ra một cái túi đầy váy ngủ mỏng tang. Bà bảo: “Con gái con đứa, lấy chồng rồi thì cũng phải ăn mặc làm sao cho chồng nhìn không chán chút chứ. Tối đi ngủ chứ có phải đi tập trận đâu mà mặc kín đáo thế?”. Tôi ngượng ngùng cầm số váy lên phòng, trong lòng thì cũng nôn nóng muốn mặc thử. Lúc trước tôi cứ sợ ở với mẹ chồng nên mới sắm một số váy ngủ cotton, nào biết mẹ chồng mình lại suy nghĩ thoáng và “bá đạo” đến thế.
Mẹ chồng tôi không hiền, thậm chí còn khá hung dữ. Mỗi buổi sáng, mẹ đều bắt vợ chồng tôi dậy thật sớm, tôi phải nấu bữa sáng cho cả nhà. Nhưng không phải mình tôi làm, mà chồng tôi cũng phải lăng xăng trong bếp phụ vợ. Hôm nào chồng tôi cố ngủ thêm chút nữa đều bị bà lên tận giường lôi xuống với điệp khúc “Mày dám ngủ khi vợ mày đang nấu cơm hả?”
Sau đó, mẹ chồng lại bắt con trai đèo vợ đi chợ sáng. Ban đầu, do không quen nên tôi rất mệt và ấm ức với mẹ chồng. Tôi cho rằng nếu bà không ngủ được thì cũng đừng “lục” tung các con dậy như thế! Nhưng sau khi vô tình nghe mẹ nói chuyện với ba chồng, tôi mới hiểu ra và càng thương mẹ hơn. Thì ra, bà bắt chúng tôi dậy sớm vì muốn hai vợ chồng được hít thở không khí buổi sáng trong lành. Rồi để vợ chồng tôi cùng làm việc để chồng quen nếp chia sẻ, hỗ trợ việc nhà với vợ. Bà cũng cho rằng việc hai vợ chồng tôi cùng nhau nấu bữa ăn sẽ hâm nóng tình cảm mỗi ngày. Nghĩ lại những lần 2 vợ chồng giận nhau, cũng nhờ sáng sớm cùng nấu ăn, cùng đi chợ mà hóa giải được mâu thuẫn, tôi càng biết ơn mẹ chồng.
Mẹ chồng tôi cũng xét nét con dâu vô cùng. Tôi làm gì sai, bà mắng ngay không tiếc lời. Những lần đầu, tôi có cảm giác bị mẹ xúc phạm. Nhưng càng sống chung, tôi càng hiểu mẹ hơn. Mẹ là kiểu người “ruột để ngoài da”, có gì thì nói ngay rồi tươi vui trở lại. Vì thế mà sau mỗi lần mắng tôi xong, mẹ lại là người bắt chuyện trước, rồi cười nói bình thường với tôi ngay.
Nhớ có lần, tôi rửa chén nhưng vội vàng nên vẫn còn mùi xà phòng trong bát. Thế là trong bữa ăn, bà mắng tôi xa xả. Tôi buồn đến phát khóc ngay trên bàn ăn. Ấy vậy mà tối đó, chính mẹ chồng lại tới phòng bảo tôi thay quần áo, bà dẫn tôi đi mua sắm để. Trong lòng tôi biết đây là bà đang ngầm vỗ về tôi.
Ngoài những việc đó, mẹ chồng tôi còn cực kỳ tâm lý và hợp với thông gia. Mỗi tuần, bà bắt chồng tôi phải chở vợ về nhà chơi 2, 3 tối. Rồi khi nào rãnh rỗi, bà lại đến thăm bố mẹ đẻ tôi. Lần nào đi cũng mua đủ thứ quà cáp. Nhìn hai bà thông gia nói chuyện, ai cũng nghĩ hai người là chị em vì quá thân mật.
Vì thế, không chỉ tôi mà cả nhà tôi, ai cũng mến mẹ chồng tôi. Cứ có lễ, tiệc gì bố mẹ tôi đều mời bố mẹ chồng sang chơi. Mối quan hệ giữa hai nhà chúng tôi cũng trở nên rất tốt đẹp.
Có mẹ chồng “bá đạo” cuộc sống làm dâu của tôi đầy màu sắc. Giận hờn có, vui vẻ có, khóc có, cười cũng có. Nhưng nhiều khi, tôi chỉ muốn nói “Cảm ơn mẹ rất nhiều!”. Có một người mẹ chồng như mẹ, tôi cũng cảm thấy yêu chồng hơn. Tôi thật là may mắn đúng không mọi người?

Friday 4 September 2015

Mẹ chồng làm ‘osin giá rẻ’ cho nàng dâu

Mẹ chồng trở thành ‘osin giá rẻ’ cho con dâu từ khi nàng có con. Thế nhưng, mẹ chồng làm gì cũng khiến cho nàng cảm thấy khó chịu. Hiền luôn cảm thấy may mắn và tự hào khi có được một người chồng giàu có và không phải dành thời gian làm dâu nhiều bởi bố mẹ chồng cô sống ở quê, còn cô được chồng mua tặng cho một căn nhà đẹp ở thành phố sau khi kết hôn. Cuộc sống vợ chồng son vô cùng hạnh phúc. Chồng cô luôn chiều chuộng và làm theo những gì vợ thích.
Được hơn 1 năm sau kết hôn, Hiền có bầu. Cô lại càng được chồng và gia đình chồng yêu thương và chiều chuộng. Sau khi sinh con, chồng đã nhờ mẹ chồng lên giúp đỡ chăm sóc cháu nội. Bởi, mẹ chồng có nhiều thời gian rảnh còn mẹ của Hiền thì bận với công việc bán hàng ở nhà. Từ khi mẹ chồng từ quê lên chăm sóc, Hiền ngày càng có nhiều thời gian dành cho bản thân hơn mặc dù cô đang nuôi con mọn. Mẹ chồng bỗng dưng trở thành ‘osin giá rẻ’ cho cả hai vợ chồng cô. Từ việc giặt quần áo, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, đến việc bế con, bà cũng giúp cô làm mà không một lời kêu than. Thế nhưng, Hiền lại nghĩ đó là trách nhiệm của mẹ chồng và cô không cần tỏ ra biết ơn. Bởi mỗi tháng, cô đã đồng ý cho chồng biếu mẹ 2 triệu và nuôi ăn uống.
Hiền luôn tỏ ra thái độ khó chịu bởi những hành động và lời nói quê mùa của mẹ chồng. Khó chịu khi mẹ chồng hay hỏi giá đồ ăn mỗi khi cô đi chợ về. Thậm chí, lớn tiếng với mẹ chồng khi bà chăm cháu không đúng ý cô. Cô thường xuyên kể xấu mẹ chồng với chồng. Cô luôn lấy những giọt nước mắt để lấy lòng thương của chồng và thường tỏ ra vất vả khi phải chăm con nhỏ. Và cô buồn lòng khi chồng chỉ cười mỗi lúc nghe lời phàn nàn về mẹ từ vợ. Chồng cô không trách mẹ mà còn bắt cô hãy hiểu cho tính cách của người già. Bỗng một hôm, cô đang tắm trong phòng, con của Hiền khóc thét lên nhưng vẫn không thấy bà vào bế. Hiền vội mặc quần áo rồi chạy ra bế con. Khi ra phòng khách, cô thấy mẹ chồng đang ngồi xem tivi. Vì quá tức giận nên Hiền liền ‘kết tội’ mẹ chồng không quan tâm cháu. Mặc cho bà giải thích rằng bà không nghe tiếng cháu khóc. Nhưng Hiền vẫn không chịu hiểu mà còn nói những lời khó nghe, bởi trong lòng cô đã bực tức với mẹ chồng từ lâu. Cuối cùng, vì không chịu nổi oan ức, mẹ chồng cô lên tiếng ‘phản pháo’ con dâu. Bà cũng nói lên suy nghĩ của bà khi phải chịu đựng cô con dâu khó tính. ‘Cuộc chiến’ giữa mẹ chồng nàng dâu diễn ra hơn 1 tiếng đồng hồ rồi hai người bỏ về phòng. Đến tối khi chồng Hiền về, mẹ chồng đòi về quê sống. Còn Hiền cũng chờ chồng vào phòng để khóc lóc. Là người đứng giữa, chồng của Hiền không thể làm người con bất hiếu nhưng cũng không muốn vợ phiền lòng. Chính vì vậy, anh quyết định lắng nghe vợ, chia sẻ sau đó góp ý cho vợ hiểu vấn đề. Chồng của Hiền nói rằng: “Mỗi thế hệ đều có những quan điểm về cách sống của mình, mỗi con người đều có thói quen và tính cách của mình. Vì vậy, cần phải biết thấu hiểu nhau để sống chứ không nên nhìn điểm xấu của nhau để soi mói và chê bai. Em cũng biết chúng ta đang nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ và anh còn chưa báo hiếu được bố mẹ anh điều gì. Em biết không, nếu em thuê osin, họ sẽ giúp em làm tất cả việc nhà và nhận được mức lương cao. Nhưng họ có thương con của em và chăm con của em hoàn hảo bằng các bà không. Và em phải biết rằng các bà đang tự biến mình thành ‘osin giá rẻ’ mà không một lời kêu ca bởi vì làm mẹ ai cũng muốn giúp đỡ con cái để các con có thể yên tâm đi làm việc. Và em phải biết rằng, nếu chưa lấy em, anh có thể dành hết số tiền của mình để báo hiếu số mẹ. Nhưng từ khi lấy em, anh đã đưa tiền lương cho em để lo cho gia đình nhỏ của chúng mình. Nhiều lúc, anh cũng cảm thấy xấu hổ khi chưa phải là người con ngoan. Anh đang cố gắng hoàn thiện để làm một người chồng tốt, người cha tốt nhưng xin em đừng để anh trở thành một người con bất hiếu. Chữ tình và hiếu đối với anh đều quan trọng em ạ. Anh chỉ muốn chia sẻ cảm nghĩ của anh lúc này và góp ý cho vợ hiểu chứ không phải dạy vợ hay bắt vợ làm điều vợ không thích. Chỉ mong vợ hãy suy nghĩ thấu đáo và đối xử với mẹ anh như mẹ của vợ vậy.” Nghe xong lời chia sẻ của chồng, Hiền cảm thấy khóe mắt cay cay. Đã lâu lắm rồi, cô chỉ phàn nàn với chồng còn anh im lặng lắng nghe và giờ đây, vì chuyện mẹ chồng nàng dâu mà anh phải thốt lên những lời này. Lời nói của chồng khiến cô nhận ra được một điều, cô đang đánh mất đi người mẹ thứ hai của mình và đang dần đánh mất niềm tin của chồng. Phải chăng, cô đã quá sung sướng và chỉ biết sống cho bản thân nên không nghĩ đến cảm nhận của người khác. Sau một đêm suy nghĩ, cô đã quyết định xin lỗi mẹ chồng. Mong mẹ chồng tha thứ để cô có thể làm một nàng dâu ngoan ngoãn và cùng chồng báo hiếu bố mẹ.

Monday 31 August 2015

“Mẹ im đi. Chuyện của vợ chồng con, mẹ biết gì mà can thiệp”

Sau bữa tối, Cường đang cùng ngồi uống nước với bố mẹ ở sofa thì nghe tiếng vợ ầm ĩ: “Anh ra bê mâm vào trong bếp cho em rửa, sao ăn xong lại ngồi chễm chệ thế”. Cường khẽ khàng: “Em tự bê đi, anh đang ngồi với bố mẹ”. Cường chưa dứt lời thì vợ anh đã lớn tiếng: “Em bảo anh bê thì anh bê đi”. Cường không muốn bố mẹ chứng kiến cảnh bất hòa của vợ chồng mình nên nín nhịn đứng dậy. Nhưng anh vừa chạm tay vào mâm định bê thì Thoa giằng lại: “Lúc bảo bê không bê, giờ ai khiến”. Xoảng! Mâm bát đũa rơi xuống đất vỡ tung tóe, thức ăn thừa vung vãi khắp mặt đất. Tiếng bà Nga, mẹ Cường, từ ngoài phòng khách vọng vào: “Chúng mày làm cái trò gì vậy hả?”. Nhưng bà không ngờ cô con dâu của bà lại lớn tiếng quát: “Mẹ im đi. Chuyện của vợ chồng con, mẹ biết gì mà can thiệp”. Bao nhiêu giận dữ kìm nén từ nãy tới giờ đã quá giới hạn. Bốp! Rồi Cường gằn giọng: “Cô dọn dẹp đi rồi lên phòng nói chuyện với tôi”.
Ngày thành hôn, Cường đã linh cảm sự lựa chọn của mình là sai lầm. Bố mẹ Thoa tỏ thái độ khinh thường bố mẹ anh ra mặt. Còn Thoa chỉ xởi lởi đón tiếp bạn bè của mình, đối với bạn bè hay bà con cô bác phía nhà chồng, Thoa lầm lì như người ta đến đây để xin cô bữa cỗ vậy. Cường rất bực mình nhưng cố nín nhịn, chờ cưới xong anh sẽ thẳng thắn nói chuyện với vợ, góp ý để cô sửa chữa. Không đợi Cường nói đến câu thứ hai, Thoa đã cao ngạo: “Em chả tỏ thái độ gì cả, em mệt nên thế. Vì sao em phải vui vẻ, xởi lởi với những người mà em không thích nhỉ?”. Ngày yêu nhau, Thoa đã khiến Cường nhiều phen đỏ mặt xấu hổ với bạn bè vì thái độ trịch thượng đó. Để khỏi mất mặt, Cường tránh đưa cô đến những buổi gặp gỡ họp lớp hay khi công ty có tổ chức đi chơi, hội hè, tham quan. Sinh ra trong gia đình giàu có lại được bố mẹ chiều chuộng nên Thoa chả bao giờ động tay động chân đến việc nhà. Nữ công gia chánh của cô vụng về lắm. Nghĩ lại, Cường thấy mẹ con Thoa phối hợp rất tài tình. Mỗi khi anh đến nhà, phải rất lâu sau hồi chuông mới thấy Thoa xuống mở cửa. Thời gian đó đủ cho cô dọn dẹp lại căn phòng của mình sạch sẽ, tinh tươm. Những bữa cơm Thoa mời anh đến ăn cùng gia đình luôn được chuẩn bị chu đáo với lời giới thiệu khéo léo của mẹ cô: Con ăn đi, biết con thích mấy món này nên con Thoa nó cất công vào bếp hì hục nấu cả buổi chiều đấy. Cường nghĩ bụng, tuy thái độ cư xử của Thoa có chút kiêu ngạo nhưng bù lại cô ấy rất đảm đang, mọi cái luôn ngăn nắp, sạch sẽ, một người vợ như thế cũng tạm ổn. Lấy nhau, Cường té ngửa vợ chả biết nấu bất kì món gì: Xào rau muống thì cô phi hành, nấu canh xương với khoai sọ thì cô cho thì là, nồi cơm thì lúc khô lúc nhão… Mẹ anh đã cố công dạy con dâu từng món nhưng rồi cuối cùng vẫn không ăn nổi nên đành phải tự vào bếp. Phòng riêng của hai vợ chồng bị cô biến thành “bãi rác” với quần áo ngổn ngang, son phấn mỗi nơi mỗi hộp. Anh có dọn dẹp thì hôm sau đâu lại vào đấy. Góp ý với vợ thì Thoa xếp mọi thứ qua loa với thái độ vùng vằng, khó chịu. Cường đành chấp nhận “sống chung với lũ”. Nhiều lần trong cơn nóng giận, Thoa xưng mày tao với chồng, lu loa chửi mắng chồng, xông vào chồng cào cấu nhưng Cường bỏ qua vì nghĩ tính cách phải chỉnh dần dần. Anh không muốn cuộc hôn nhân của mình rơi vào ngõ cụt. Anh cố giữ mọi thứ yên ấm vì con gái anh còn quá nhỏ, nó cần được sống trong tình yêu thương đủ đầy của cha mẹ. Nhưng thái độ hôm nay của Thoa đã như giọt nước tràn ly. Anh không thể chấp nhận một người vợ hỗn láo với mẹ mình, không coi chồng và gia đình nhà chồng ra gì. Thoa nhìn trân trân vào tờ đơn Cường đã kí mà không tin vào mắt mình… (Sưu tầm) Theo / Evatam.vn

Saturday 29 August 2015

Mẹ chồng không ưa thì 'dưa cũng có dòi'


Chị ôm con vào lòng mà nuốt nước mắt vào trong. Quả thật, đàn bà xấu đã khổ. Đàn bà xấu mà lại còn nghèo thì khổ cả trăm đường. Chị thương con, rồi lại tủi phận cho mình. Người ta nói, con không chọn được mẹ cha, cũng như đàn bà khi sinh ra không chọn được nhan sắc cho mình. Hình hài cha mẹ sinh ra là số phận, là sự an bài, là bàn tay bà mụ nặn nên. Làm sao mà mỗi chúng ta, mỗi người phụ nữ đều có thể nặn nên được cái hình hài như ước muốn của mình từ thủa hài nhi. Đàn bà, dưới gầm trời này có ai không muốn mình xinh đẹp, may mắn, không muốn mình giỏi giang, không muốn mình được người yêu kẻ mến, chuộng chiều… Phàm là đàn bà, thì cái ước muốn về nhan sắc đều giống nhau. Đàn bà đẹp vẫn muốn được đẹp hơn thì có lý gì đàn bà xấu lại chẳng khao khát được xinh đẹp. Cái nỗi khao khát ngấm ngầm nhưng đầy bất lực ấy nhiều khi trở thành một bi kịch không lời đối với một người đàn bà xấu. Vẫn biết, con người ta tốt gỗ hơn tốt nước sơn.
Nhưng mà ở cái thời đại này, có mấy ai còn cần cái của “ăn chắc mặc bền” nữa. Người ta cần ăn ngon mặc đẹp thì đương nhiên người đàn ông cũng thích những người đàn bà đẹp hơn. Thậm chí trái khoáy hơn nữa là mẹ chồng cũng muốn có một cô con dâu không đến nỗi nào, để cháu mình xinh ra được xinh đẹp. Nói về cái xấu của người đàn bà nó đắng cay lắm. Cái nỗi đắng cay tủi hờn của một người đàn bà xấu thì tất cả những người đàn bà đẹp hoặc hơi đẹp thậm chí là bình thường cũng không thể nào hiểu được. Người ta cũng bảo: không có đàn bà xấu, chỉ có người đàn bà không biết tự làm đẹp cho mình. Thế nhưng trên đời này vẫn có những người đàn bà làm mãi mà chẳng thể nào đẹp lên được. Bài liên quan: Câu chuyện về người vợ xấu và anh chồng đẹp trai Ê chề vì lấy vợ xấu Yêu gái xinh, lấy vợ xấu ‘ma chê quỷ hờn’ Và cũng không phải người đàn bà xấu nào cũng có tiền vào thẩm mỹ viện hay mua sắm quần áo hàng hiệu, đắt tiền, hợp thời, mỹ phẩm hợp gu để có thể trở nên xinh đẹp. Có những người đàn bà xấu và thực sự cảm thấy cuộc đời mình bất lực trong cái khả năng trở nên xinh đẹp hơn về ngoài hình. Và nhất là khi gánh nặng cơm áo gạo tiền vẫn còn đang đè nặng lên vai hò từng ngày. Chị H cũng vậy. Chị là một người đàn bà không xinh theo đúng nghĩa đen của nó. Da chị không trắng mà đen tai tái, hàm răng không được đẹp lắm, dáng người chị thấp và cái dáng đi tất bật ấy… thì dù chị có đi giữa cả ngàn người đông đúc người ta vẫn có thể nhận được ra chị. Không chỉ có thế, chị thì không có việc làm ổn định. Chị cũng đã xoay đủ nghề như chợ búa, bán hàng, mở quán tạp hóa nhỏ để có thể kiếm tiền phụ chồng. Thế nhưng anh chồng chị thì lại khác hẳn. Anh thư sinh, trắng trẻo, và rất hiền lành. Nhất là nụ cười hiền mỗi khi nở trên môi anh là người ta đã cảm thấy cảm tình ngay lập tức... Ngoài ra anh còn là một công chức nhà nước. Nên nhìn anh chị như hai con người hoàn toàn đối lập ở hai thế giới khác nhau vậy. Nhưng chỉ có ở cùng nhau thì mới biết nhau. Chị tuy ít học hơn anh nhưng lại là một người đàn bà chu toàn cho gia đình, khéo ăn khéo nói và rất hiểu biết. Ai nói chuyện với chị cũng phải khen chị là người biết trước biết sau. Học ít nhưng hiểu nhiều. Nhất là chị chịu khó lắm. Công việc nhà, con cái, chờ búa, hàng quán… chị chẳng nề hà chút nào. Mẹ chồng không ưa thì 'dưa cũng có dòi' - 2 (Ảnh minh họa) Với chị, chỉ là niềm vui của chồng, của con gái là khiến chị vui, khiến chị quên hết mệt nhọc của cuộc sống đời thường. Anh cũng hiểu và yêu thương chị. Như những ngày đầu anh quyết định lấy chị làm vợ. Anh biết mẹ không ưng chị nên anh chị chuyển về nơi anh công tác để sống và chị cũng không phải làm dâu mẹ chồng. Thế nhưng, cái trò đời không ưa thì dưa cũng có dòi. Xa mấy cũng chẳng thể thơm được. Ngày anh dẫn chị về nhà, mẹ anh đã gào lên: Mày có mắt hay mù. Nhưng anh vẫn cưới chị mặc bà mẹ đáo để không muốn nhìn mặt con dâu, nhất là bà sợ hàng xóm láng giềng nhìn vào chê cười con trai bà lấy đứa con gái đã xấu. Nhưng giá mà có tiền đã đành, đằng này lại còn không công ăn việc làm gì. Nhất là cưới xong, nó lại chả phải làm dâu để mà được hành hạ cho hả lòng hả dạ. Thế là lòng bà mỗi khi nghĩ tới thằng con trai với đứa con dâu là cứ như có người xát ớt vào lòng. Vừa xót, vừa đau, vừa cay, vừa cú. Hôm cưới xong, bà bảo đứa con gái mang cái ảnh cưới cất vào trong buồng. Chị cũng có mặt ở đó. Bà nói ngay: Treo ở ngoài để mà dọa khách à? Ngày đầu ở nhà chồng, chị đã biết trong mắt mẹ chồng mình ở vị trí nào nên chị chỉ biết khóc thầm một mình. Gắng chịu đựng. Những tưởng khi vợ chồng sống ở nơi khác sẽ bớt va chạm. Nhưng chị nhầm. Bà ở xa nhưng ra đa thì cài sẵn ở cạnh đầu giường nhà chị. Có chuyện gì dù bé như con kiến mà bà biết bà cũng gọi điện xuống hỏi con trai, trách con dâu. Nhất là ngày chị sinh con, bà xuống viện, nhìn cháu rồi thở dài nói thản nhiên: Lại giống mẹ mày! Chị ôm con vào lòng mà nuốt nước mắt vào trong. Quả thật, đàn bà xấu đã khổ. Đàn bà xấu mà lại còn nghèo thì vừa khổ, vừa nhục cả trăm đường. Chị thương con, rồi lại tủi phận cho mình. Chồng chị vốn hiền lành, nhưng cũng chính vì hiền lành nên càng không có chính kiến. Mẹ chồng thì một mực không ưa chị. Thế nên, mẹ chồng nói với chồng vài lần là chị xấu, chị hư, chị chỉ làm khổ con trai bà, chị không đáng làm dâu của bà… nói một lần anh ghét mẹ, nói hai lần anh ghét mẹ, nói ba lần anh băn khoăn sao mẹ cứ như thế với vợ, và nói cả trăm nghìn lần thì anh bắt đầu nghĩ rằng có thể đúng! Và ngày nào bà cũng rủ rỉ vào tai anh những lời ấy thì đến một ngày anh tin chị xấu thật. Xấu tới mức khi về nhà anh chán không muốn nhìn vợ. Xấu tới mức anh cũng cảm thấy như mẹ mình là xấu hổ vì vợ. Anh bắt đầu để ý những thứ chị mặc, những hành động, những cử chỉ, cả nét mặt, dáng đi và anh tin là mẹ mình nói đúng thật… Đàn ông là thế, ngay cả khi vợ xinh đẹp, lấy về rồi, nhiều người còn coi như cái rẻ rách không hơn. Thì một người vợ xấu, sau khi đã lấy rồi, thì không biết còn có thể coi là cái gì nữa. Cho nên, anh tin, anh tin là trong cuộc đời mình chị đúng là một oan duyên. Và ngày ngày anh tự hỏi mình: không hiểu vì sao cái lúc ấy, anh lại ngu muội mà cưới một người đàn bà xấu nhưu chị về làm vợ. Anh rùng mình khi nghĩ tới lời mẹ anh nói: Tao nói thật với mày, là phụ nữ tao cũng không thể ngủ cùng nó. Không hiểu sao mày là đàn ông mà có thể ôm ấp nó mỗi đêm! Cái ngày mà anh rứt khoát ly hôn, cái ngày mà chị đã quỳ xuống xin anh hãy nghĩ tới đứa con. Nó cần có cả cha lẫn mẹ nhưng anh vẫn nhất định quay lưng. Đến khi ấy chị mới ngộ ra một điều: Hóa ra, một người đàn bà xấu, càng phụ thuộc vào một người đàn ông thì cô ta chỉ càng trở nên xấu xí và đáng thương hơn mà thôi.
Sau ba lần hòa giải không thành. Tòa chính thức cho anh chị ly hôn sau khi chị cũng đã đồng ý gật đầu. Và câu cuối cùng chị biết là mẹ chồng chị đã gọi cho khắp anh em họ hàng mà thông báo rằng: Thằng Q nó bỏ cái con xấu hoắc ấy rồi. Tôi nhẹ cả người! Chị không khóc mà chỉ cười. Thôi thì cũng là một kiếp đàn bà, cũng là một kiếp làm dâu, chị chỉ hận là không gặp được mẹ chồng tốt, không lấy được chồng ngoan. Coi như kiếp này chị chỉ được có thế. Chỉ là không hiểu sao, chị thấy cay đắng vì sao cùng kiếp đàn bà mà lại chua chát với nhau, tàn nhẫn với nhau đến thế mà thôi! Không lẽ xấu là một cái tội lớn đến thế sao? Đúng là Tây Thi nhăn mặt thì đẹp. Còn Đông Thi thấy người ta nhăn mặt đẹp mà cũng bắt chước nên mới thành trò cười cho thiên hạ. Đàn bà xấu không có quà. Đàn bà vừa xấu, vùa nghèo thì không cần quà, người ta chỉ cần có hạnh phúc. Nhưng cái hạnh phúc ấy không phải người đàn ông nào cũng có thể rộng lượng và chân thành mà trao vào tay họ. Đàn bà xấu không thèm quà, đàn bà xấu chỉ thèm được hạnh phúc và trân trọng!