Showing posts with label bàng hoàng. Show all posts
Showing posts with label bàng hoàng. Show all posts

Friday 4 September 2015

Bàng hoàng thấy cô gái lạ phi xe máy của chồng đi mua thuốc tránh thai

Tôi tự hỏi chẳng lẽ nhân viên quán bia bây giờ vô tư thế? Có thể tự tiện mượn xe khách đi mua thuốc tránh thai?
Tôi 28 tuổi, chồng tôi 30, cả hai từng là bạn hồi đại học, ra trường mới yêu nhau và kết hôn sau gần 4 năm tìm hiểu yêu đương nên khá hiểu tính cách nhau. Chồng tôi là người chu đáo, cẩn thận, kiên trì, tôi chưa từng thấy anh nóng giận hay quát tháo ai cả. Trong khi tôi thì lại hướng ngoại và khá nóng tính. Ngay từ khi yêu nhau, tôi đã nói với anh rằng tôi là đứa nhỏ mọn, không chấp nhận người yêu hay bạn đời có chút dối trá phản bội nào. Chung thủy thì ở, không chung thủy thì chia tay, chứ đừng bao giờ lừa lọc rồi làm tổn thương người kia. Chồng tôi không phải người thích chơi bời, anh rất nghiêm túc nên cũng đồng ý. Vì thế mà chúng tôi mới kết hôn và sống với nhau hết lòng như hiện nay. Tôi rất yêu gia đình nhỏ của mình, lúc nào cũng nghĩ cách vun vén làm sao để chồng được vui và hạnh phúc. Tính anh không thích thổ lộ ra bên ngoài nhưng mỗi khi anh buồn vui, tôi đều biết. Hiện giờ, tôi lại đang mang bầu được 3 tháng, vì thế mà tôi càng muốn chiều chồng hơn.
Vậy nhưng, chuyện xảy ra cách đây 1 tuần đã khiến tôi mất hết niềm tin vào chồng và cảm thấy bản thân đang rơi vào bế tắc. Hôm đó chồng tôi đi uống với bạn ở quán bia gần công ty, đây là việc rất hiếm khi thấy, vì anh là người ít giao thiệp bạn bè, càng không nhậu nhẹt gì. Nhưng lần đầu anh đi, lại đi tới hơn 6 tiếng khiến tôi ở nhà rất sốt ruột. Gọi điện cho chồng thì cuộc đầu anh nghe, các cuộc sau thì thấy báo tắt máy khiến tôi càng hoảng hốt lo lắng. Nhưng đi tìm thì cũng không biết tìm chồng ở đâu. Tôi chỉ biết ngồi nhìn đồng hồ, chờ mong anh về. 12h đêm chồng tôi cũng về tới nhà. Anh có vẻ rất say vì anh đi xe taxi về, xe máy bỏ lại quán bia. Tôi cũng mừng là anh biết lo cho tính mạng nên không hề nghi ngờ gì. Tôi giúp anh thay quần áo nhưng anh bảo tôi cứ đi ngủ trước, anh nằm lúc nào tỉnh anh thay quần áo, tắm rửa sau. Vì tôi đang mang thai nên anh không muốn tôi ngửi thấy mùi bia rượu trên người nên anh đi sang phòng khách ngủ. Đó là lần đầu tiên trong 2 năm kết hôn, chúng tôi ngủ riêng. Cả đêm tôi trằn trọc, chốc chốc lại dậy đi sang phòng khách nhìn xem anh ngủ có ngon không? Có khát nước hay nóng không? Thấy anh ngủ say tôi mới yên tâm về giường. Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì thấy anh đang ngồi ở bàn ăn, đã tắm rửa sạch sẽ nhưng mặt anh thì trắng bệch và mệt mỏi. Anh không kể một chút gì về chuyện tối qua, chỉ giúp tôi lấy bữa sáng rồi chào tôi 1 câu và đi làm. Tôi không nghĩ ngợi gì, ăn xong cũng tự đi làm. Vì chỗ tôi làm gần nhà nên tôi thường đi bộ. Đang đi trên đường thì nhìn thấy chiếc xe máy của chồng tôi dừng trước cửa hiệu thuốc. Tôi tưởng anh đã đi lấy được xe về nên lại gần định hỏi xem anh mua thuốc gì. Nhưng bên trong hiệu thuốc chỉ có cô gái tóc nhuộm vàng, mặc áo hai dây, quần sooc đang hỏi mua thuốc tránh thai. Nhìn thái độ của cô gái đó thì có vẻ đã rất quen với việc uống loại thuốc này rồi. Tính tiền xong, cô ta đi xuống, lái xe của chồng tôi rời đi. Chỉ còn lại tôi đứng bàng hoàng vì không hiểu gì. Ngày hôm đó, tôi không tập trung làm việc, thỉnh thoảng lại gọi điện cho chồng nhưng không biết hỏi anh như thế nào về việc kia, đành lôi cái xe ra làm cớ. Lần đầu tôi hỏi anh lấy được xe chưa? Anh bảo chưa đi lấy. Lần thứ hai tôi hỏi, anh bảo lát nữa đi. Lần thứ ba thì anh bảo đã đến nhưng xe hỏng nên đã mang đi sửa. Chiều hôm đó, anh trở về trên xe taxi, anh giải thích rằng xe bị hỏng nặng quá nên anh bán luôn cho người sửa xe rồi, ngày mai anh sẽ đi mua chiếc khác. Khi nói những lời này, anh không hề nhìn tôi. Tôi biết anh chột dạ bởi vì anh đang nói dối. Tôi bình tĩnh nói với anh rằng nay tôi nhìn thấy một cô gái đi xe của anh đi mua thuốc tránh thai. Anh tròn mắt nhìn tôi vẻ thảng thốt rồi nói chắc là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi khẳng định không nhìn nhầm và cho anh 5 phút nói tất cả sự thật. Nhưng trong 5 phút ấy anh vẫn chối bay biến, anh thề thốt với tôi rằng anh không hề biết gì. Hôm qua sau khi uống say, anh đưa chìa khóa xe cho nhân viên bàn, bảo người ta cất xe giúp anh, hôm nay anh qua lấy. Theo như lời anh, cô gái kia có thể là nhân viên của quán, mượn xe anh đi tạm. Vốn dĩ chồng tôi là người ít nói, lại sống nghiêm túc nên khi chồng thề, tôi đã có phần tin. Tuy nhiên tôi vẫn hoài nghi do việc anh không chỉ gửi xe mà còn gửi luôn chìa khóa lại đó. Vì thế, tôi bảo anh dắt tôi đến quán bia anh đã uống, tôi vẫn nhớ mặt cô gái đó, có phải nhân viên của quán hay không là tôi biết liền. Nhưng khi chúng tôi đến thì không nhìn thấy cô gái đó, hỏi nhân viên của quán thì được biết một số người nay không có ca nên không đến. Tôi đành ngậm ngùi ra về mà lòng luôn tự hỏi: Chẳng lẽ nhân viên của quán bia bây giờ vô tư đến thế? Có thể tự tiện mượn xe của khách đi như không có gì xảy ra? Hay người đó có mập mờ gì với chồng tôi nên anh đã cho cô ta chiếc xe? Tôi lại đòi đến cửa hàng anh sửa xe, anh bảo trời tối quá, sáng hôm sau sẽ đưa tôi đi. Nhưng đêm hôm ấy, anh gọi điện cho ai đó rồi quay vào bảo với tôi rằng chiếc xe cổ của anh có người mua giá hời nên cửa hàng gọi điện hỏi anh có bán không. Và anh đã đồng ý để cửa hàng bán sửa xe bán cho vị khách kia rồi. Chẳng lẽ mọi chuyện trùng hợp như thế? Tôi cảm thấy mình đã có bằng chứng nhưng lại muốn tin lời chồng nói. Dù cô gái đó đúng là nhân viên của quán bia thì chồng tôi cũng có thể có quan hệ mờ ám nào đó với người ta. Nhìn thái độ rất thành thật và tủi thân của anh giống như tôi đã nghĩ oan cho anh vậy. Nhưng nếu tin lời chồng, tôi sợ mình đang bị cắm sừng mà không biết… Theo Afamily

Monday 31 August 2015

Bàng Hoàng Với Tuyên Bố Sấm Sét Của Vợ Đêm Tân Hôn

Từ hôm đó, tới 1 tháng sau cô ấy mới chịu gặp tôi với lý do là “mẹ anh chê em ngực lép, nhỏ con sợ ảnh hưởng tới sinh đẻ sau này”. Tới giờ tôi vẫn thấy sốc vì lời vợ nói đêm hôm qua, những gì diễn ra trong đời tôi cứ như phim hài vậy mọi người ạ! Giờ tôi cũng chẳng biết mình nên ly hôn, nên cứ ở vậy rồi thay đổi quan điểm của vợ mình nữa. Ngày trước tôi tán vợ mình vô cùng khó khăn. Phải năm lần, bảy lượt tới nhà cô ấy mới chịu gặp mặt. Phải tới 3 năm mòn gót theo đuổi cô ấy mới chịu nhận lời yêu của tôi. Những tưởng cuộc tình hai đứa từ ấy sẽ suôn sẻ, nhưng rồi mẹ tôi lại ra sức cấm đoán. Lý do mẹ tôi đưa ra vô cùng kỳ cục, cô ấy hình thức yếu ớt và ngực lép. Chẳng phải ngẫu nhiên mà mẹ tôi nói thế đâu. Hôm đó mới ra mắt, chẳng hiểu vì sao hai người phụ nữ của đời tôi cùng nấu ăn dưới bếp thì cô ấy chạy lên, lấy túi xách và bỏ về. Từ hôm đó, tới 1 tháng sau cô ấy mới chịu gặp tôi với lý do là “mẹ anh chê em ngực lép, nhỏ con sợ ảnh hưởng tới sinh đẻ sau này”.
Tôi về hỏi mẹ, thì bà nói nào đâu có ý khiến cô ấy buồn, chẳng là nói chuyện bà buột miệng nói vui thôi. Mẹ tôi cũng đâu có khó tính, cụ tỉ như thế đâu chứ. Tôi cũng truyền lại lời mẹ tôi nói là vậy, rồi năn nỉ cô ấy tha thứ nên 1 tuần sau chúng tôi lại hòa thuận. Lần này, cô ấy có vẻ khác hơn khi thúc giục tôi cưới xin sớm. Cô ấy còn nói, nếu tôi không cưới cô ấy năm nay, cô ấy sẽ đi cưới người khác. Mà nói thật, tôi cũng chẳng hiểu ý cô ấy thế nào chứ, cưới sớm đâm ra khổ thôi. Tôi gặng lại “Hay cứ từ từ vui chơi, đằng nào anh chẳng lấy em”. Cô ấy hét lên “Không được. Em muốn cưới luôn cơ”. Trước sự dứt khoát của cô ấy, tôi đã xin phép bố mẹ để hai đứa sớm định bề hôn sự. Bố mẹ cũng mong cháu bế bồng nên bảo tôi mời cô ấy tới nói chuyện, rồi định ngày sang nhà cô ấy. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Cô ấy đã có khoảng thời gian lui tới nhà tôi thường xuyên từ ngày hai gia đình gặp gỡ. Những dịp nhà tôi có tiệc, hay lễ Tết cô ấy cũng có mặt như một thành viên chính thức trong nhà. Cuối năm đó, đám cưới của chúng tôi diễn ra linh đình trong sự chúc phúc của họ hàng hai bên. Và rồi đêm tân hôn mong chờ diễn ra như dự định. Khỏi phải nói, tôi mong mỏi giây phút ấy như thế nào. Thế nhưng cô ấy lại là người khiến tôi đi từ ngạc nhiên này, tới ngạc nhiên khác. Khi tôi và mẹ đếm xem thùng tiền mừng cũng là 12h đêm, còn cô ấy cứ ngồi ở giường nghịch điện thoại. Mẹ về phòng chỉ còn hai chúng tôi, khi tôi đã sẵn sàng cho cái gọi là nghĩa vụ vợ chồng thì cô ấy đẩy tôi ra và nói “Tôi nói cho anh hay nhé! Tôi cưới anh chẳng qua là vì trả thù mẹ anh thôi nhé”. Tôi chưa kịp bàng hoàng thì cô ấy nói tiếp “Mẹ anh nói tôi nhỏ con, ngực lép khó bề sinh con. Chưa kể thái độ của bà với tôi những ngày tôi tới nhà anh chơi khiến tôi vô cùng khó chịu. Bà cứ làm như con của mình là ông giời vậy. Giờ tôi cứ không sinh ấy cho bà biết thế nào là ngực lép luôn”. Tôi cứ nghĩ cô ấy đùa nên cố giải thích này nọ, nhưng kết quả là đêm hôm đó chúng tôi mỗi đứa ngủ một đầu giường. Tới giờ đã 2 ngày trôi qua tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn với những gì diễn ra mọi người ạ! Tại sao vợ tôi phải tự hành hạ bản thân tới vậy? Dù gì cũng đã là vợ chồng với nhau rồi phải không mọi người? Theo / Evatam.vn