Showing posts with label chết đứng. Show all posts
Showing posts with label chết đứng. Show all posts

Wednesday 16 September 2015

Chết đứng khi cầm điện thoại chồng dùng một lần

Tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào nữa, nhưng thực sự là tôi đang rất buồn và khủng hoảng.
Tôi muốn thoát ra khỏi mớ hỗn độn của mình mà không được. Hiện tại, tôi mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn được thả lỏng mình, ngủ thật sâu mà không thể. Trong đầu tôi lúc nào cũng hiện lên cảnh đó.
Cách đây 4 tháng, trong một lần gặp mặt bạn bè, chồng tôi đã đi “chơi gái”. Thực ra, nếu mình không thấy thì mọi chuyện chẳng như thế này nhưng chính mắt tôi lại nhìn thấy được. Trong lúc say rượu, chồng tôi đã quay lại một đoạn clip ngắn hơn 1 phút cảnh anh ta chơi gái.
Tình cờ, cầm máy chơi tôi vào phần video và mở đúng đoạn đó. Tôi đau đớn vô cùng dù rằng hôm đó, anh ta say xỉn lắm mới không nhớ mình đã quay lại đoạn đó để mà xóa đi.
Tôi không kìm nén được ném thẳng cái điện thoại vào người anh ta. Chồng tôi lúc đó xin lỗi rối rít rồi thanh minh bảo bạn bè rủ rê.
Thú thật, đây là lần thứ hai chồng tôi đi chơi gái. Lần đầu cũng khi anh ta nhậu say và lúc đó tôi về quê sinh con. Chuyện này chắc chỉ những người đã có gia đình mới hiểu tôi đau đớn như thế nào.
Ngay lúc này, khi sự việc đã xảy ra cách đây mấy tháng, tôi vẫn ám ảnh những hình ảnh đó trong đầu. Mỗi lần ra đường, nhìn những điểm massage, gặp các cô gái làng chơi trên đường là tôi không thể tránh khỏi suy nghĩ những ai trong số đó đã ngủ với chồng mình. Hoặc thậm chí, đi trên đường cùng chồng mà chạm mặt gái bán hoa, thấy họ nhìn về phía mình là tôi lại mường tượng bọn họ đang cười đểu tôi.
Mặc dù tôi đã tha thứ cho anh, vì các con tôi cần có bố nhưng tôi lại đang hành hạ mình khi không thể thoát ra được những suy nghĩ đau khổ đó. Trong đầu tôi lúc nào cũng quẩn quanh những điều tồi tệ mà chồng tôi đã làm. Đến cả giấc ngủ cũng không yên. Cứ chợp mắt là tôi lại mường tượng ra cảnh nhơ nhớp đó, không lúc nào tôi ngủ tròn giấc từ khi phát hiện ra clip đó.

Saturday 12 September 2015

Chết đứng khi nhìn thấy cảnh chồng cài khuy áo ngực cho cô đồng nghiệp

- Chị mở tung cửa phòng nhà vệ sinh. Trước mắt chị, anh đang lúi húi cài lại khuy áo ngực cho cô đồng nghiệp, chị đứng như trời trồng chân không nhúc nhích nổi.
Chị và anh lấy nhau đã 5 năm. Dù cũng có lúc cãi lộn như bao cặp vợ chồng khác nhưng họ vẫn chung sống cùng dưới mái nhà, có nghĩa là vẫn còn nhẫn nhịn nhau được. Nhưng cũng đã có lúc chị muốn buông xuôi tất cả vì anh là người đàn ông không hoàn toàn có trách nhiệm với gia đình.
Chị không dám khẳng định là anh vô trách nhiệm vì anh chỉ có trách nhiệm với mỗi con anh, nghĩa là hàng tháng anh đưa toàn bộ lương của mình cho chị, đấy là khoản đóng góp anh nuôi con. Còn lại mọi việc trong nhà một tay chị lo tất. Chị ốm anh cũng chỉ hỏi qua quýt lấy lệ chứ chưa khi nào anh mua thuốc hay bón cho chị thìa cháo. Chị thắc mắc anh bảo:
- Lương anh đưa đủ, tối ngủ ở nhà em còn muốn gì nữa đây? - Nhưng anh cũng phải biết quan tâm tới em và con chút chứ. Em là vợ anh, em vui hay buồn, ốm hay khỏe anh cũng chẳng hay.
Tính anh thế rồi. Anh không biết quan tâm, biết lãng mạn như người ta đâu. Lúc yêu nhau anh chả nói rõ với em rồi đó sao. Giờ lại trách anh.
Lúc này thì chị mới nhớ và đã nhận ra sự dại dột của mình. Ngày yêu anh, chẳng bao giờ chị nhận được hoa, được quà trong những ngày lễ Tết, chị đã từng tủi thân, từng trách anh lắm. Vậy mà khi anh đến nói vài câu xin lỗi là chị lại cho qua mọi chuyện. Chẳng hiểu sao chị say anh đến thế. Lúc cưới nhau chị đã nghĩ mình sẽ thay đổi được anh, vậy nhưng chị đã lầm.
Chị cũng chẳng muốn gia đình tan vỡ vì con chị sẽ khổ. Vậy là chị tiếp tục chung sống với anh và chị cũng đã nghĩ có lẽ sẽ sống với người chồng khô khan này cả đời nếu như không có ngày hôm đó.
Hôm ấy là sinh nhật con gái chị tròn 4 tuổi. Chị đã hẹn anh là cả hai cùng đi đặt mua bánh sinh nhật cho con. Hết giờ làm chị đến đứng đợi ở cổng công ty chồng khá lâu mà vẫn không thấy anh ra. Gọi điện thì không liên lạc được. Sốt ruột chị xin bảo vệ vào công ty tìm anh.
Vì đã từng đến công ty chồng vài lần nên chị khá dễ dàng tìm được phòng anh làm việc. Đi từ xa thấy phòng chồng vẫn sáng điện chị đã nghĩ chắc chồng bận việc nên chưa về được, có lẽ điện thoại anh hết pin. Chị vội vàng đi tới vì muốn giục anh về nhanh không thì muộn mất. Thế nhưng lúc đi ngang qua phòng vệ sinh nữ ở hành lang công ty chồng chị thấy có tiếng người nói chuyện phát ra từ đó. Điều lạ là lại có giọng đàn ông, chị tò mò dừng lại ngay gần cửa.
Khi giọng người con trai cất lên một lần nữa chị đã sững sờ không tin ở tai mình:
- Có lẽ anh phải về thôi. Tối nay sinh nhật con gái anh, vợ anh hẹn đi mua bánh sinh nhật cho con, khéo cô ấy đang đợi rồi.
- Gớm, anh có trách nhiệm với gia đình quá đấy. Em không cho anh về đấy, làm gì được em nào.
- Thôi tha cho anh, mai anh bù.
- Lần này em tha, vậy cài áo lại cho em đi.