Showing posts with label em-nay-chi-cho-anh-ay-ngu-voi-em. Show all posts
Showing posts with label em-nay-chi-cho-anh-ay-ngu-voi-em. Show all posts

Sunday 1 November 2015

Đêm nay cho anh ấy ngủ với em nhé chị

– Nửa đêm tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, là số của chồng tôi. Tôi alo nhưng chẳng thấy ai trả lời và rồi tôi như chết trân khi nghe được tiếng….
Những ngày qua gia đình tôi đang trong tình trạng chiến tranh lạnh và vô cùng căng thẳng. Giờ nghĩ lại mọi chuyện đêm hôm đó tôi vẫn thấy rùng mình và đau đớn.
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được 7 năm sau 5 năm gắn bó yêu đương. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau vì vậy tôi luôn yêu và tin tưởng chồng mình tuyệt đối. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh ấy lại có người khác ngoài tôi vì ở nhà chồng tôi vẫn là người chồng và người cha mẫu mực.
Vì lý do công việc nên chồng tôi cũng hay phải trực đêm ở công ty hoặc đi công tác xa nhà. Những lần như thế tôi đều rất thương anh ấy vì kiếm tiền nuôi gia đình mà vất vả. Nhiều đêm chồng đi vắng tôi cũng không ngủ được vì tôi cứ nghĩ không biết anh ngủ có được ngon giấc hay không?
Nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy nực cười, tôi đúng là lo lắng một cách thừa thãi khi mà anh ta đang ngon giấc và hú hí bên nhân tình của mình. Còn tôi như một kẻ ngốc bị dắt mũi chẳng biết gì cả.
Đêm hôm đó chồng lại gọi điện báo với tôi rằng: “Đêm nay anh trực, mẹ con ăn cơm rồi đi ngủ sớm đi nhé, hôn em”. Tôi còn dặn dò anh ăn uống đầy đủ rồi đi ngủ sớm không sẽ mệt nào ngờ… Lúc tôi đang thiu thiu ngủ thì có tiếng chuông điện thoại từ số máy của chồng tôi gọi về.
iblog7
Ảnh minh họa
Tôi alo mãi nhưng không ai trả lời mà chỉ nghe tiếng chồng tôi nói vọng vào: “Em nhanh lên còn vào đi tắm chung với anh nào?”. Lúc tôi đang sửng sốt thì cô tình nhân của chồng tôi nói: “Chị nghe rồi đấy, đêm nay chị cho anh ấy ở lại chỗ em nhé”. Tôi tức điên gào lên thì cô ta đã tắt máy và tắt ngấm luôn nguồn điện thoại.
Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ nổi. Tôi ngồi run rẩy và khóc cả đêm, miệng lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao?”. Sáng hôm sau chồng tôi đi làm bật máy lên, tôi gọi thì chồng tôi nhấc máy:
– Em à, anh vừa vào làm rồi.
– Đêm qua anh ngủ ngon chứ?
– Ừ anh ngủ cũng ngon, em ngủ ngon không?
– Ừ ngon là đúng rồi, chăn êm đệm ấm với nhân tình thế chả ngon. Anh bảo cô ta lần sau không cần gọi điện xin phép tôi đâu, hai người muốn ngủ đâu thì ngủ tôi chẳng bận tâm đâu. Tối nay anh cứ qua đó mà ngủ đừng vác mặt về cái nhà này nữa.
– Alo em à…alo…
Tôi tắt nguồn điện thoại rồi đi làm, cả ngày hôm đó tôi không làm nổi cái gì. Nước mắt cứ chực rơi xuống. Hôm đó chồng tôi về nhà sớm và chờ sẵn ở nhà để xin tôi tha thứ nhưng tôi chỉ lạnh nhạt:
Đừng để con tôi biết rõ sự khốn nạn của anh, mời anh đi cho.