Showing posts with label chong-oi-dung-an-bam-vo. Show all posts
Showing posts with label chong-oi-dung-an-bam-vo. Show all posts

Wednesday 2 December 2015

Chồng ơi, anh đừng ở nhà ăn bám vợ nữa được không

Nhìn chồng hàng ngày lại quanh quẩn "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành", tự nhiên trong lòng tôi trào lên một nỗi tức giận lẫn coi thường. Nhiều lúc tôi chỉ muốn gào lên: "Chồng ơi, anh đừng ở nhà ăn bám vợ nữa được không".

Cách đây hai năm, công ty chồng tôi rơi vào tình trạng khó khăn. Thấy chồng đi làm cả năm mà năm lần bảy lượt vẫn không đòi được lương, nản quá tôi bảo chồng tạm thời ở nhà trông con cho tôi đi làm, chờ cơ hội tìm một công việc tốt hơn. Con trai tôi khi đó mới được 8 tháng, gửi nhà trẻ thì non quá, nhờ ông bà ở quê lên cũng khó. Đang lúc chán nản chồng tôi đồng ý luôn.
Tôi làm ngân hàng, hôm nào cũng hơn 6h tối mới ra khỏi cơ quan. Vượt hơn 18 cây số về đến nhà là mệt rã rời. Nhiều lúc ăn xong, ôm con một tí tôi đã lăn ra ngủ khi nào không biết. Chồng tôi đã quen dần cảnh ở nhà chăm con, chợ búa cơm nước, lau dọn nhà cửa. Tôi cũng bắt đầu quen với việc về nhà đã có sẵn cơm ăn, xong là nghỉ ngơi không phải đụng tay vào bất cứ việc gì.
Tôi thu nhập mỗi tháng 12 triệu, lại không phải thuê nhà nên số tiền đó tạm đủ chi tiêu cho cả gia đình. Mẹ tôi biết việc con rể chấp nhận ở nhà để vợ đi làm thì không đồng tình. Bà cho rằng một người chồng khỏe mạnh, có trình độ đại học mà lại ở nhà làm việc lặt vặt nhẹ nhàng để vợ phải bươn bả kiếm tiền như thế là không có lòng tự trọng, là thằng đàn ông “hèn”. Ban đầu bà còn nói xa nói gần, nhưng mãi không thấy vợ chồng tôi thay đổi tình trạng thì bà nói thẳng ra, thái độ gay gắt. Một bữa, sau khi chở mẹ vợ ra bến xe về quê, chồng tôi quay về nhà vẻ mặt đầy bức xúc:
- Anh đi làm đây. Nhục lắm. Muốn ở nhà hầu vợ con cũng chẳng yên!
- Thế con lại đi nhà trẻ, ai đưa đón? Với lại đi làm mà không có tiền anh có chịu được không?
chong-an-bam-blogtamsuvn
Không ai nói gì nữa. Chồng tôi lại xả nước cặm cụi rửa đống bát đĩa ngổng ngang trong chậu. Còn tôi vội vàng thay quần áo, sếp vừa gọi đến cơ quan có việc đột xuất. Mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Ngoảnh đi ngoảnh lại chồng tôi đã ở nhà hơn hai năm. Hôm trước chúng tôi cùng về nhà nội, chị gái chồng hỏi:
Sao mợ coi chồng như đứa ở vậy? Hôm trước mẹ lên nhìn thấy cảnh con trai ở nhà làm osin, còn vợ váy áo son phấn đi ra ngoài thì bất bình lắm, về nhà mấy đêm liền không ngủ được đấy…
Tôi chỉ còn biết thở dài. Tình trạng của chúng tôi đã trở thành đề tài băn khoăn, bất an cho cả hai bên nội ngoại. Hiện chưa có vấn đề gì lớn, nhưng thú thực tôi cũng không muốn chồng cứ ở nhà mãi thế này. Đàn ông phải có sự nghiệp mới “nên người” được. Tôi bảo:
- Thôi anh tìm công việc mới đi, chấp nhận cho con đi lớp, rồi em cố gắng khắc phục vậy.
Anh không nói gì. Tưởng anh không để ý, tháng sau tôi đề cập lại lần nữa, anh ậm ờ “để xem thế nào”. Anh có phần uể oải, thờ ơ với chuyện quay lại đi làm. Anh đã quen với tự do thoải mái và không phải stress với những vấn đề trong công việc. Điều đáng sợ là anh không nhận ra mình đang “hèn” đi!
an-bam-vo-blogtamsuvn
Anh bảo chán nghề xây dựng lắm rồi, anh bàn với tôi kế hoạch làm ăn mới là bán hàng qua mạng với những mặt hàng đặc sản ở quê. Tôi đành động viên anh thử sức. Việc buôn bán khởi động được vài tuần thì số khách hàng quen mua ủng hộ cũng hết, chẳng thấy ai đặt hàng nữa. Tôi cố động viên chồng nhưng trong lòng thấy việc này không phù hợp với anh. Sau thất bại anh có vẻ trầm ngâm buồn bã hơn, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi tìm một công việc phù hợp chuyên môn. Tôi thật sự không hiểu nổi anh nữa.
Nhìn chồng hàng ngày lại quanh quẩn “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”, tự nhiên trong lòng tôi trào lên một nỗi tức giận lẫn coi thường. Nhiều lúc tôi chỉ muốn gào lên:
- Anh định chấp nhận làm osin ăn bám vợ đến bao giờ! Anh có còn là thằng đàn ông nữa hay không?
Nhưng tôi bỗng thấy sợ chính ý nghĩ của mình. Và tôi nhận ra rằng, anh trở thành người “chồng hèn” như ngày hôm nay một phần cũng do lỗi của tôi.