Showing posts with label Đôi ta gặp nhau. Show all posts
Showing posts with label Đôi ta gặp nhau. Show all posts

Sunday 30 August 2015

Định Mệnh !


Han ngồi trên chiếc băng trước một cửa hàng thức ăn nhanh với vẻ mặt tức tối. Anh vốn là con trai của một gia đình thuộc hàng thượng đẳng thế mà giờ cái bụng lại hoàn toàn trống rỗng. Đã vậy trong túi không còn một xu để có thể bước chân vào cửa hàng ăn nhanh mà trước đây anh chẳng cần phải ngó tới. Han đứng dậy kéo chiếc vali và bước nhanh, lòng vẫn hậm hực bởi không hiểu vì sao, bố anh lại đuổi anh ra khỏi nhà mà không cho một xu chỉ vì ông ấy đã bắt gặp anh quát lớn và quăng tiền cho một tên hầu trong nhà. Han lang thang mãi mà không biết mình đang đi đâu nhưng hình như anh đã kiệt sức vì đói và mệt. Han gục ngã và thiếp đi lúc nào không biết….!!!
Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang rọi vào mắt Han làm anh tỉnh giấc. Anh phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ trải ga màu trắng ở cạnh cửa sổ. Trên trán anh chuồm một tấm khăn nóng. Anh còn bàng hoàng vì chưa hiểu mình đang ở đâu thì tiếng một cô gái vang lên khiến anh giật mình: - Cháo còn nóng, anh ăn đi để ngụi, mà này sao anh lại ngất ở trước nhà tôi thế kia? Anh không có nhà à? Han không nói gì cả chỉ đưa tay ra đón lấy bát cháo và không một lời cảm ơn. Han ăn cháo một cách ngon lành trước ánh nhìn không mấy thiện cảm của Sunye. - Trông anh đâu giống kẻ thất học, sao lại không biết lễ nghĩa gì hết vậy? Không một tiếng cảm ơn tôi! Anh có biết tôi đã rất vất vã mới có thể dìu anh vào nhà và tôi đã tốn không ít tiền để mua cháo cho anh, tôi còn phải…. - Cô có thôi đi không? Nếu cô biết tôi là ai chắc chắn cô sẽ không lắm lời như thế, tôi là con trai cưng của chủ tịch tập đoàn đá quý GEMSTON. Cô phải cảm thấy tự hào khi được tôi nghỉ ở nhà cô!!! Sunye bực mình, cơn thịnh nộ nỗi lên khiến cô không nói thêm được gì. Cô đứng phắt dậy, tiến thẳng đến chiếc tủ nơi để vali của Han, cô ném hết đồ đạc, quần áo của Han ra khỏi nhà và quát không thương tiếc: - Anh là hạn người gì thế hả? Con trai của tập đoàn đá quý à? Con trai của tập đoàn đá quý mà phải lang thang và ngất xỉu trên đường không một xu dính túi thế hả? Tại sao tôi lại có thể phí phạm công sức vì một người như anh thế kia, tôi quả thật là ngu ngốc mà. Anh cút đi, cút khỏi nhà tôi ngay và nên nhớ anh đã nợ tôi không ít tiền đấy nhé! Tập đoàn đá quý GEMSTON à? Tôi sẽ đến đó và thanh toán số nợ của anh sau, còn bây giờ hãy cút đi. Han nhặt lại quần áo cho vào vali và lặng lẽ bước đi, đối với Han, đó là một sự sĩ nhục lớn. Dường như những lời nói trong lúc tức giận của Sunye đã vô tình làm tổn thương đến lòng kiêu hãnh của một công tử con nhà giàu. Han bước đi và không hề quay mặt lại nhưng anh đi chưa được bao xa thì té ngã nằm bất động trên đất. Có lẽ cơn sốt tối qua vẫn chưa dứt hẵn. Sunye hốt hoảng, cô bé nhận ra mình đã hơi nóng tính mặc dù không thể phủ nhận Han rất quá đáng. Sunye chạy vội đến bên Han đỡ anh ta lên, quả thật Han sốt cao, mặt anh ta đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi. Sunye dìu Han vào nhà và dùng khăn nóng lau mặt cho anh. Không bao lâu cơn sốt dịu bớt. Đôi mắt Han mở dần ra trông anh có vẻ rất mệt mõi. Han cố bậc dậy, bước xuống giường nhưng Sunye kịp ngăn lại. Cô gái mỉm cười và nhìn Han với đôi mắt ái ngại: - Có lẽ tôi đã quá nóng tính nhưng thật sự anh rất quá đáng. Dù sao tôi cũng không nên tống cổ anh ra khỏi nhà như thế, cho tôi xin lỗi và nếu có thể anh hãy ở lại nhà tôi cho đến khi khỏe hẵn. Mãi đến bây giờ Han mới nằm xuống, anh nhìn rõ hơn Sunye. Cô bé có khuôn mặt tròn, đôi mắt to, sáng và luôn long lanh như có 2 giọt nước trong suốt. Sunye có mái tóc ngắn hơi vàng, có lẽ là vì nắng, trông cô bé không tệ chỉ là hơi dữ tợn một tí. Sunye định quay đi thì Han bỗng lên tiếng: - Tôi thật sự là con trai của chủ tịch tập đoàn GEMSTON, gia đình tôi rất giàu có nhưng tôi vừa bị bố tôi tống cổ ra khỏi nhà chỉ vì ông ấy đã thấy tôi quát lớn và quăng tiền cho một tên hầu trong nhà. Bây giờ tôi không có tiền và cũng không biết phải đi đâu. Tôi hứa sẽ trả lại tất cả tiền tôi đã nợ cô khi tôi trở về nhà nhưng chắc chắn không phải là bây giờ. - Làm sao tôi biết anh không gạc tôi. Tôi xin lỗi nhưng anh không có điều gì để chứng tỏ những việc anh nói là sự thật. Tôi không thể bị gạc bởi vì tiền tôi kiếm được thật sự rất khó. Nhưng thôi, không nhắc chuyện đó nữa, tạm thời anh cứ ở lại đây đi và nếu như những lời anh nói là sự thật thì chắc chắn anh sẽ phải ở lại đây khá lâu. Anh nghĩ ngơi đi, khi nào khỏe hẳn thì tôi sẽ giúp anh tìm việc làm. À tôi là Sunye, còn anh? - Han Han trả lời cụt ngũn và nằm xuống ngủ. Sunye cũng ra khỏi phòng. Cô bé vẫn không ưa gì Han nhưng Sunye cảm thấy tôi nghiệp cho hắn và cô cũng không lạ gì cảnh bị lang thang ngoài đường một mình trong khi cái bụng rỗng tuếch, Sunye không muốn Han bị như thế. ********************* Sunye dắt xe ra khỏi nhà, một ngày mới bộn bề lại bắt đầu với cô. Trước tiên là đi giao sữa và báo, tiếp theo sẽ đi bán bánh rán ở chợ và tối đến cô còn phải đi phục vụ ở quán mì ý. Cô đã phải làm thêm công việc phục vụ từ khi có thêm Han. Vừa định xuất phát thì có cảm giác chiếc xe bị ghì nặng. Quay lưng lại Sunye đã thấy Han ở phía sau lưng mình. Anh ta nhìn Sunye ái ngại. Han suy nghĩ gì đó rồi lại kéo Sunye ra khỏi xe. Anh lên xe, nhìn Sunye mỉm cười và phóng nhanh trên đường trước sự ngỡ ngàng của Sunye. Cô bé đứng sững người và dõi mắt theo Han cho đến khi bóng anh ta khuất hẳn. Mãi một lúc sau, Sunye mới hoàn hồn, cô bé mỉm cười và dường như hiểu ra cái gì đó. Cô quay vào nhà và càng ngạc nhiên hơn, bữa sáng đã được chuẩn bị tươm tất, một mãnh giấy nhỏ trên bàn: Tôi sẽ thay Sunye giao sữa và báo, tôi có thể làm tốt công việc này vì tôi đã nhìn thấy Sunye làm nhiều lần rồi. Hãy ăn sáng và nghỉ ngơi. Đợi đến khi tôi về chúng ta sẽ cùng đi bán bánh rán, được chứ, Cám ơn Sunye vì những ngày qua!!! Không hiểu sao Sunye lại khóc, có lẽ cô bé quá cảm động trước việc làm của Han, anh ta đi làm thay cô bé, anh ta chuẩn bị bữa sáng, anh ta mỉm cừơi và hẹn sẽ cùng đi bán bánh rán, có cái gì đó động đậy ở tim Sunye làm mặt cô bé đỏ ửng lên. Ăn sáng xong, Sunye lên giường nằm và suy nghĩ mông lung. Sunye nhớ đến Han của ngày đầu vô cùng kiêu ngạo và đáng ghét giờ sao lại đễ thương và dịu dàng thế kia. Sunye thả hồn vào dòng suy nghĩ mơ màng thì tiếng phanh của Han làm cô giật mình. - Tôi đã hoàn thành tốt công việc vừa rồi, còn bây giờ ra chợ thôi cô gái lười. Sunye cười tươi và bậc dậy sảng khoái, cả 2 cùng nhau ra chợ với xe bánh rán, Sunye và cả Han thỉnh thoảng lại len lén nhìn nhau. Họ cùng làm việc, cùng kiếm tiền và trải qua hơn 2 tháng bên nhau. Suốt 2 tháng họ sống cạnh nhau, tuy có hơi vất vã nhưng lúc nào cũng cười tươi. Han biết tự kiếm sống, anh ta không còn kiêu ngạo và vui vẻ hơn, tất cả là nhờ Sunye. Cuộc sống của Sunye không còn tẻ nhạt, đó là nhờ Han. Cứ tưởng họ sẽ bên nhau vui vẻ như thế nhưng rồi một ngày kia, như thường lệ Han và Sunye chuẩn bị ra chợ thì một chiếc ôtô màu đen đã cản đầu xe họ. Bước từ trên xe xuống là một người đàn ông đã đứng tuổi trong bộ véctông sang trọng. Ông ta tiến lại gần và đặt tay lên vai Han. - Làm tốt lắm con trai, con đã không làm ta phải thất vọng. Đã đến lúc con có thể trở lại cương vị của mình. Ta tin bây giờ con thừa sức đảm nhận công việc của một tổng giám đốc. Nói rồi ông ta quay sang Sunye: - Ta cám ơn cô, cô bé ạ! Cám ơn cô đã không bỏ rơi con trai ta, cám ơn cô đã chỉ cho nó biết tự kiếm tiền và quý trọng đồng tiền nó kiếm được. Và đây, đây là những gì cô xứng đang được nhận. Vừa nói, ông ta vừa chìa ra một phong bì dày cộm toàn tiền với tiền. Han và cả Sunye đều kịp nhận ra chuyện gì sắp xảy ra. Sunye từ chối phong bì của người đàn ông. Cô quay sang nhìn Han, hai giọt nước trong suốt được cất giữ trong ánh mắt cô sắp rơi ra. Cô nhìn Han và nghẹn ngào: - Anh sẽ quay lại chứ Han? Han im lặng và bước lên xe, anh ta ra đi mà không nói với Sunye một câu nào dù chỉ là một câu. Anh ta để lại tất cả đồ đạc. Han đã trở về với gia đình, anh ta không còn khiến Sunye phải bực mình nữa nhưng chẳng hiểu tại sao Sunye lại đau lòng đến thế. Sunye cảm thấy như ngã quỵ nhưng cô đã không gục ngã, cô vẫn tiếp tục cuộc sống của mình và cố quên sự tồn tại của Han nhưng sao mỗi tối cô bé lại lôi chiếc vali của Han ra và xếp đi xếp lại những bộ quần áo. Thỉnh thoảng cô bé mỉm cươì và đôi khi lại khóc. Sunye biết rằng mình sẽ không sao quên được Han nhưng đâu thể làm gì khác hơn, anh ta đã đi mà không hề nói gì cũng không hề hẹn ngày quay trở lại. Mặc cho nỗi nhớ Han đè nặng trong tâm trí, Sunye nhắm ngiền mắt lại và thiếp đi….!!! ******************* Đồng hồ điểm 9h sáng, Mặt trời đã lên rất sao mà Sunye vẫn chưa thức dậy để bắt đầu một ngày mới. Sunye nhắm mắt như cố giữ lại hình ảnh của ai đó trong giấc mơ. Bỗng Sunye nghe có tiếng động “xột, xoạt” Sunye bừng tỉnh và nhận ra mình đã dậy rất muộn. Nhưng cô không dành nhiều suy nghĩ cho vấn đề ấy. Có cái gì đó đang diễn ra trong nhà Sunye. Một tên trộm, chắc chắn là một tên trộm nào đó đã lẽn vào bếp nhà Sunye bởi vì đói nhân lúc cô còn say ngủ. Sunye tiện tay lấy chiếc gậy thủ sẵn trong tay nhẹ nhàng, len lén đi vào bếp. Sunye đoán không sai, có một tên trộm đã đột nhập vào nhà, nhưng có điều đặc biệt, hắn không giống tên trộm cho lắm. Sunye biết điều đó qua cách ăn mặc của hắn. Nó thật sang trọng! Sunye cố nhìn thật kỹ! Đúng rồi, dáng người ấy, mái tóc ấy sao lại thân thuộc đến lạ lùng. Có cái gì đó làm mũi Sunye cay xé, cô tiến lại gần hơn vừa lúc đó tên kia quay người lại khiến Sunye giật nảy người. Tim Sunye ngừng đập hẳn, cô bé như nín thở và mất hồn khi nhận ra con người đó chính xác là Han. Chiếc gậy trong tay Sunye rơi xuống đất. Tiếng động ấy làm Sunye giật mình, hoàn hồn lại: - Anh đến để lấy những thứ còn để lại hả? - Sunye, cho tôi xin lỗi, tôi đã đi mà không nói với Sunye lời nào. Nhưng tôi cố ý làm như thế. Chỉ có thế mới có thể làm cho cả tôi và Sunye nhận ra được giá trị của nhau. 1 tháng qua tôi không ngừng nhớ về Sunye và tôi biết cuộc sống của tôi sẽ không còn ý nghĩa nếu thiếu vắng Sunye. Vì vậy Sunye hãy đi cùng tôi hãy cho tôi cơ hội đễ nói rằng: Sunye, anh yêu em!!! Một lần nữa Sunye lại đánh rơi hai giọt nước trong suốt mà cô luôn cất giữ ở đôi mắt long lanh, Sunye cảm thấy rất giận Han, nhưng hình như có thứ tình cảm gì đó còn mạnh liệt hơn là nỗi tức giận kia. Không còn kiềm nén được nữa, Sunye chạy nhanh đến, ôm lấy Han khóc nức nỡ. Cô bé cố dùng hết sức của mình siết chặt lấy Han: - Đừng rời xa em nữa nhé, Han. Một tháng qua, cuộc sống của em thật vô vị khi không còn anh. Em đã cố không nhớ anh nhưng em đã không chiến thắng được trái tim của mình. Em đã yêu anh thật sự rất yêu anh!!! Dứt lời Sunye đẩy Han ra khỏi người, cô bé lau khô nước mắt và tiếp tục: - Nhưng em xin lỗi, Han. Em yêu anh và em cũng biết anh yêu em. Nhưng em và anh hoàn toàn là người của 2 thế giới. Em không muốn bố anh nghĩ rằng em gíup anh và yêu anh là vì tiền của ông ta. Em thật sự không cần điều đó và vì thế em xin lỗi em không thể sống với anh. - Không, Sunye, bố anh không hề nghĩ như thế về em. Chính ông đã giục anh đến tìm em và bảo anh nhất định phải dẫn được em về nhà. Anh nói thật đấy. Anh không thể biết được mình sẽ ra sao nếu cuộc sống thiếu em. Có lẽ nếu em không về với anh, anh sẽ không tìm đến cái chết nhưng chắc chắn anh sẽ không mở cửa trái tim cho bất cứ cô gái nào thậm chí anh có thể từ bỏ công ty để trở thành một người bình thường như em. Sunye không nói thêm gì nữa. Cô bé khẽ gật đầu và ôm chầm lấy Han. Gian nhà nhỏ lại tràn ngập niềm vui. Ngoài kia nắng đã chói chang, mặt trời dường như chiếu sáng hơn cho ngôi nhà ấm cúng, nơi có 2 người yêu nhau và hạnh phúc bên nhau